Đăng Anh, trong cơn khao khát và mê muội của kỳ phát tình, không còn đủ sức kiềm chế bản thân. Cậu tiến gần hơn, đôi mắt ánh lên những cảm xúc mãnh liệt mà cậu không thể kiểm soát. "Vũ.." cậu thì thào, và trong khoảnh khắc đó, mọi rào cản, mọi lo lắng dường như tan biến.
Cảm giác trong lòng dâng trào, Đăng Anh chủ động tiến đến, gần sát mặt Vũ. Dù biết rằng điều này có thể gây ra những hậu quả không thể lường trước, nhưng nỗi khao khát và cảm xúc đã thắng thế. Với một động tác mạnh mẽ nhưng đầy yếu ớt, Đăng Anh hạ thấp đôi môi mình xuống, chạm vào môi Vũ.
Nụ hôn của Đăng Anh mang theo sự nồng nàn, như thể cậu đang trao gửi tất cả cảm xúc, tất cả nỗi cô đơn và khao khát vào khoảnh khắc này. Vũ ngỡ ngàng, không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình. Trái tim cậu đập loạn nhịp, nhưng lý trí lại gào thét rằng đây không phải là điều nên xảy ra.
Vũ không biết phải phản ứng thế nào. Cậu cảm nhận được sự ấm áp từ đôi môi Đăng Anh, và trong giây phút đó, mọi thứ xung quanh dường như ngừng lại. Một phần trong cậu muốn đáp lại, nhưng một phần lại muốn dừng lại, kéo Đăng Anh ra khỏi cơn mê này.
"Anh à." Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cậu tràn đầy sự lo lắng. Cậu nhẹ nhàng đẩy cậu ra một chút, nhìn sâu vào mắt Đăng Anh, nơi mà sự khao khát và nỗi sợ hãi giao thoa.
"Vũ à.." Đăng Anh ôm và dụi mặt vào người Vũ.
Vũ cảm thấy tim mình thắt lại trước lời gọi thân thương của Đăng Anh. Cảm xúc trong lòng cậu như một cơn lốc xoáy, cuốn mọi suy nghĩ và lý trí vào trong. Cậu không muốn làm tổn thương Đăng Anh.
"Anh cần phải bình tĩnh lại." Vũ nói, cố gắng giữ giọng điệu vững vàng. "Anh cứ thế này em sẽ không thể nào giữ được bình tĩnh.."
"Nhưng anh không biết phải làm sao khác." Đăng Anh đáp, ánh mắt cậu chứa đựng nỗi tuyệt vọng. "Anh cảm thấy như mình đang bùng cháy và anh là cơn mưa lớn có thể dập tắt được nó mà anh cần."
Nỗi khát khao trong Đăng Anh như một ngọn lửa không thể dập tắt. Vũ nhận ra rằng không chỉ có Đăng Anh đang vật lộn với cảm xúc, mà chính cậu cũng đang ở trong một tình huống đầy mâu thuẫn. Cảm giác không thể kiểm soát này khiến cậu cảm thấy bất lực.
Họ ngồi đó, không gian xung quanh như bị ngưng lại, chỉ còn lại hơi thở của nhau. Đăng Anh dựa vào Vũ, cảm thấy sự an toàn và ấm áp từ cậu. Cảm giác nhẹ nhàng và bình yên len lỏi vào tâm trí, nhưng cơn sóng tình cảm vẫn còn mạnh mẽ.
"Làm đi, gì cũng được, miễn đó là em.."
"Dù anh có nói vậy em cũng sẽ không đi quá xa, em sẽ chỉ giúp anh giải quyết.."
Vũ hít sâu rồi giữ mặt anh, môi chạm vào mỗi Đăng Anh lần nữa.
Nhưng những giây phút ngọt ngào lại không thể kéo dài mãi. Trong cơn mê loạn của tình cảm, Đăng Anh vẫn chưa thoát khỏi sự ảnh hưởng của kỳ phát tình.
Cậu không thể kiểm soát được những gì xảy ra tiếp theo. Những cảm xúc mạnh mẽ như một con sóng lớn, kéo cả hai vào giữa dòng chảy dữ dội.
Đăng Anh ôm chặt Vũ, như thể cậu là điểm tựa duy nhất trong cơn bão của cảm xúc. Cảm giác ấm áp và an toàn từ Vũ như một vòng tay ôm chặt, nhưng đồng thời, Đăng Anh cũng cảm thấy nỗi sợ hãi khi nghĩ đến những gì có thể xảy ra. Cậu không thể để bản thân rơi vào tình huống mà sau này phải hối hận.
Vũ nhìn vào mắt Đăng Anh, hiểu rằng tình cảm không thể chỉ đơn thuần là một quyết định hợp lý. "Em sẽ ở đây với anh, nhưng anh phải giữ bình tĩnh." Vũ nói, nhấn mạnh. "Chúng ta cần phải kiểm soát tình hình"
Vũ chuyển hướng quỳ xuống sàn, tay đưa lên hông Đăng Anh để cởi quần anh ra, cậu thấy có một chất nhầy dính nhóp nháp trong quần.
"Anh bắn ra từ khi nào vậy?"
Đăng Anh đỏ mặt, ngại ngùng : "Anh không biết, anh không kiểm soát được, em đừng nhìn."
"Sao mà được?" Vũ cầm nắm nó và xoa nắn cho đến khi bắn ra, mọi hành động của Vũ đều kích thích thẳng đến anh. "Bắn rồi vẫn cương cứng thế này..
"A.. Ha.. Hức.. Vũ.. từ từ thôi.."
Vũ không biết có nghe hay không, trực tiếp đưa thứ đó vào miệng mút, Đăng Anh vì nhận quá nhiều sự kích thích mà cong người về phía sau.
Cho đến khi Đăng Anh bắn ra vào miệng Vũ, cậu trực tiếp nếm mùi của nó : "Cũng không tệ lắm, nhưng lỏng quá, mấy nay anh đã thủ dâm bao nhiêu lần vậy?"
"Không biết, đừng có hỏi mấy chuyện đó bộ em thủ dâm em sẽ đếm hay gì..?" Đăng Anh nằm xuống giường, cậu đang cố gắng điều chỉnh hơi thở đang rối loạn của mình.
"Anh đợi em chút." Vũ định bước đi thì bị Đăng Anh ngồi dậy giữ lại.
Vũ vừa quay lưng định bước đi thì cảm giác ngột ngạt bỗng bao trùm lấy cậu. Đăng Anh, với ánh mắt van xin, ngồi dậy, giữ chặt lấy tay Vũ. "Đừng đi.." Giọng nói của cậu nhẹ nhàng, nhưng trong đó ẩn chứa một sức mạnh vô hình, khiến Vũ không thể tiếp tục bước.
Pheromone từ Đăng Anh bùng phát, lan tỏa trong không gian như một lớp sương mờ. Vũ cảm nhận được sức hút mãnh liệt từ một omega trội, và một phần trong cậu dấy lên sự khao khát không thể kiểm soát.
Là một alpha, Vũ vốn dĩ mạnh mẽ, nhưng trước sự tỏa ra của Đăng Anh, lý trí dần lùi bước. Cảm giác cuốn hút, sự thôi thúc mau ôm lấy và động chạm thân mật hơn thế nữa nhẫn chiếm lĩnh suy nghĩ cậu..
"Đăng Anh, anh... anh làm gì vậy?" Vũ nói, giọng có phần khàn đi. Cậu cố gắng gỡ tay Đăng Anh ra nhưng vô ích. Pheromone của cậu ta như một sợi dây vô hình, siết chặt lấy Vũ, khiến trái tim cậu đập nhanh hơn, tâm trí hỗn loạn.
Đăng Anh cúi đầu, mái tóc rơi xuống che khuất gương mặt. "Xin đừng rời xa anh... Anh sợ lắm." Câu nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng nỗi lo lắng sâu thẳm, khiến Vũ như bị châm chích. Cảm giác trách nhiệm và tình cảm len lỏi vào trong tâm hồn cậu.
Vũ cảm nhận rõ ràng rằng, trong giây phút này, không chỉ pheromone, mà còn cả những cảm xúc thật sự đang kết nối họ lại với nhau. "Em chỉ đi một chút thôi, em sẽ quay lại ngay.
Vũ nhìn Đăng Anh, thấy đôi mắt cậu chứa đựng nỗi buồn và lo lắng. Không đợi thêm nữa, Vũ tiến lại gần, cảm giác cần phải làm gì đó để xoa dịu tâm hồn cậu. Cậu nhẹ nhàng nâng cằm Đăng Anh lên, ánh mắt thâm trầm như muốn truyền đạt một thông điệp.
"Đừng lo, em sẽ không nói dối, em quay lại ngay thôi mà." Vũ nói, giọng trầm ấm. Đăng Anh gật đầu, nhưng nỗi sợ vẫn hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Vũ không thể chần chừ thêm, cậu cúi xuống, hôn lên môi Đăng Anh một cách dịu dàng.
Nụ hôn ấy như một sự cam kết. Đăng Anh nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp từ Vũ lan tỏa, xua tan nỗi lo lắng trong lòng.
Cảm giác ngọt ngào và an toàn bao trùm lấy hai người, như thể thời gian dừng lại. Vũ giữ chặt khoảnh khắc ấy, mong muốn Đăng Anh hiểu rằng dù có đi đâu, cậu sẽ luôn quay về.
Khi hai người tách ra, Vũ nhìn vào mắt Đăng Anh, nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi. "Em sẽ không bỏ anh một mình quá lâu khi anh cần, không bao giờ, hãy tin em."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]