Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cổng Vương phủ, Tiêu Chiến giúp y sửa sang lại cổ áo, dắt tay y chầm chậm bước vào.
Tiếng gió thổi lá cây xào xạc, mùi đàn hương cực nhẹ chui vào khoang mũi, Vương Nhất Bác lười biếng nằm trên đùi Tiêu Chiến, nghe hắn nói không ngừng về mấy chuyện vừa xảy ra.
Thanh âm ôn nhuận vang vọng bên tai, nhàn nhạt lại ôn nhu đến cực điểm.
Vương Nhất Bác nắm lấy ngón tay thon dài của hắn đùa nghịch, âm cuối hơi hơi trầm xuống, đôi mắt lưu ly chớp nhẹ, động tác trên tay cũng đột nhiên dừng hẳn.
"Thông đồng, lén lút qua lại với ngoại bang và mưu hại Vương gia thì phạm phải tội gì?"
Tiêu Chiến mấp máy môi không biết làm thế nào để mở miệng, thật lâu sau mới chậm rãi phun ra hai chữ, "Tội chết."
Vương Nhất Bác im lặng nhìn chằm chằm hắn cả nửa ngày, đột nhiên ngồi dậy khỏi đùi hắn, "Chiến ca, ta dẫn huynh đến rừng trúc ngâm suối nước nóng nhé?"
"Rừng trúc?"
"Ừm, là rừng trúc của huynh trưởng ta, cách đây không xa lắm, ngày mai sau khi thượng triều có thể đi luôn."
Tiêu Chiến nắm bàn tay mềm mại của y đưa đến bên môi, nhẹ nhàng đặt xuống một cái hôn đằm thắm.
"Ừm."
Khi hai người đến rừng trúc thì Lưu Hải Khoan đang ngồi đánh đàn trong đình viện, cây cổ cầm đơn sơ đến cực điểm nhưng lại ẩn hiện mấy đạo hoa văn không bình thường, tiếng đàn du dương dưới tán trúc tạo nên một lại cảm giác kì ảo mông lung.
Vương Nhất Bác dắt Tiêu Chiến đến bên cạnh Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zsww-nam-phong-tu/944114/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.