Kể từ khi biết Vương Nhất Bác có bao nhiêu câu dẫn thì Tiêu Chiến cơ hồ phải đè người ra ăn bằng sạch, sau đó liếm xương sạch sẽ mới gật đầu thỏa mãn. Chưa hết, hắn mỗi ngày đều phải đè thiếu niên ra mây mưa một trận mới chịu buông tha cho người nọ, làm cho Vương Nhất Bác phải ôm chặt giường đên nỗi mặt trời đã lên quá đỉnh mới chịu tỉnh dậy.
Nhưng mà hình như hôm nay có chút đặc biệt, khi Vương Nhất Bác tỉnh lại thì Tiêu Chiến đã không còn ở đây.
Y miễn cưỡng ngồi dậy rửa mặt, sau đó lôi kéo Trịnh Phồn Tinh hỏi một phen mới biết được Tiêu Chiến thì ra khi trời vừa sáng đã vào cung.
Vương Nhất Bác một thân một mình buồn buồn ăn xong bữa trưa rồi thần người nhìn chằm chằm ra ngoài cửa nửa ngày, đôi lưu ly bỗng nhiên sáng lên một cái, thân ảnh thiếu niên nhanh chóng vọt đến phòng bếp.
Vừa hay hai ngày trước y có nghiên cứu một chút về bánh quế hoa, hôm nay lại nhàn rỗi không có gì làm, có thể nhân đây thử một chút, đợi khi Tiêu Chiến trở về sẽ cho hắn một bất ngờ nhỏ.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Vương Nhất Bác ngày càng sâu.
Nhưng mà người nào đó quanh năm mười đầu ngón tay đều không nhiễm nước mùa xuân đã kém chút nữa là đem nhà bếp của Vương phủ đốt cháy rụi, chưa đến một canh giờ sau cơ hồ tất cả mọi người trong Vương phủ đều biết tiểu thị vệ của Thần vương đang học làm bánh quế hoa cho hắn ăn.
Vương Nhất Bác không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zsww-nam-phong-tu/944112/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.