Sau khi ném Tiêu Chiến ra ngoài, Vương Nhất Bác lại lăn ra ngủ thêm một giấc đến gần giữa trưa mới chịu tỉnh lại, thế nhưng cả người đau nhức như vừa bị tra tấn đến nỗi không muốn động đậy, y có chút ủy khuất chẹp chẹp miệng gọi to, "Tiêu Chiến!"
"Đến đây, đến đây, tiểu tổ tông!"
Tiêu Chiến vội vội vàng vàng ôm gối chạy vào phòng sẵn sàng hầu hạ.
Vương Nhất Bác ngồi trên đùi Tiêu Chiến ăn cơm trưa, ăn xong liền thỏa mãn lau miệng, mổ lên môi hắn một cái.
"Chiến ca, lát nữa ta muốn về ám các một chuyến."
Tiêu Chiến giúp y xoa xoa eo, ôn nhu đáp, "Được."
Vương Nhất Bác bị giọng nói du dương của hắn làm cho cõi lòng có chút ngứa ngáy, bàn tay bên hông càng ngày càng làm loạn, y không thể làm gì khác ngoài việc nằm sấp trên người hắn mềm nhũn nói, "Ta còn phải trở về điều tra chuyện hương liệu."
"Được."
Tiêu Chiến khẽ cắn một cái lên cổ y mới lưu luyến rời đi.
Lúc Vương Nhất Bác trở lại ám các, Lưu Hải Khoan vẫn còn đang ở phòng dược chờ người, nhìn thấy y vào cũng không nói gì mà trực tiếp đưa quyển sách trong tay cho y.
Vương Nhất Bác tùy ý lật vài trang trong quyển sách hỏi, "Huynh trưởng, sao huynh vẫn chưa về rừng trúc vậy? Đây là lần đầu tiên đệ thấy huynh ở lại các lâu như vậy đấy."
Lưu Hải Khoan cười cười nói, "Đúng vậy, từ sau khi cha mẹ qua đời thì huynh cũng rất khi tới ám các, lần này là vì đệ, nếu không huynh cũng sẽ không trở về."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zsww-nam-phong-tu/944111/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.