Vương Nhất Bác ngồi ở trước bàn. Người phụ nữ trước mặt nhìn cậu mỉm cười, "Đừng căng thẳng, ta là mẹ Tiêu Chiến."
"Chào bác gái." Vương Nhất Bác đứng dậy chào.
"Chào con, ngồi đi đừng câu nệ." Mẹ Tiêu vẫn mỉm cười. "Tuổi tác đã cao cũng không biết các con thích uống gì, con tự mình chọn đi."
"Không cần, không cần, một chút nữa con còn phải luyện nhảy." Vương Nhất Bác nói bóng gió chính là mình không ở lại lâu.
"Hay cứ chọn một ly gì đó đi, vừa trò chuyện vừa giải khát." Mẹ Tiêu sau khi chọn cho mình một món thì chọn thêm một ly sữa, "Sữa được chứ?"
"Dạ được." Vương Nhất Bác gật đầu, trong lòng thầm nghĩ đúng là người một nhà, đều thích cho mình uống sữa.
"Nhất Bác, ta có thể gọi con như thế không?" Mẹ Tiêu hỏi.
"Đương nhiên là được ạ." Vương Nhất Bác trả lời.
"Nhất Bác rất ưu tú, vũ đạo, trượt ván, motor đều biết." Mẹ Tiêu tán dương.
"Không có." Vương Nhất Bác khiêm tốn nói.
"Không có gì, ở cái tuổi này hẳn là nên chơi, rất tốt." Mẹ Tiêu dừng một chút, "Nhưng những thứ này không thể giúp Tiêu Chiến."
Mẹ Tiêu nói ra câu kia Vương Nhất Bác biết bà đã biết quan hệ của cậu và Tiêu Chiến.
"Bác gái, con cùng..."
"Tiểu Chiến gần đây rất khổ não." Vương Nhất Bác chưa nói hết đã bị cắt ngang. Cậu nhíu mày không nói gì.
"Giữa người yêu chẳng lẽ không phải sẽ giúp đỡ nhau sao? Nhưng Nhất Bác, con đảm đương được cái gì trong đoạn quan hệ này đây?" Mẹ Tiêu vẫn cười nhưng lời nói ra càng sắc bén.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zsww-khong-hoi-han/236022/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.