"Về nhà tắm rửa trước chứ?" Tiêu Chiến lái xe, nhìn chằm chằm giao lộ trước mặt hỏi. "Nói nhảm, nếu không thì chẳng lẽ tôi lại để một thân đầy mồ hôi bẩn thỉu đi dự tiệc tối sao?" Vương Nhất Bác mệt đến nỗi không buồn nhúc nhích. "Không bẩn." "..." Vương Nhất Bác nhíu mày, "Anh sao lại có thể hà tiện như vậy nhỉ?" "Thật sự không bẩn mà." Tiêu Chiến cười cười lặp lại. "Kệ anh." Vương Nhất Bác kéo mũ chụp xuống mặt bắt đầu nghỉ ngơi. "Sao âu phục của tôi nhìn giống của anh vậy?" Nhìn thấy Tiêu Chiến bước ra, đập vào mắt cậu đầu tiên là bộ âu phục của hai người. "Đều là do tôi thiết kế." Ngữ khí Tiêu Chiến còn có chút khoe khoang, "Thế nào? Đẹp không?" "..." Nhìn bộ âu phục đắt đỏ trên người cả hai lại cho ra cảm giác đồ đôi, mí mắt Vương Nhất Bác giật giật một chút, "Xấu chết đi được." "... Ồ..." Tiêu Chiến thất vọng đáp. "Đừng có giả bộ đáng thương, đi nhanh đi." Vương Nhất Bác đeo đồng hồ, thúc giục Tiêu Chiến. Buổi tiệc tối nay là một buổi lễ long trọng bốn năm mới có một lần của Tiêu thị, Tiêu Chiến hiển nhiên phải có mặt, mà Vương Nhất Bác là bảo vật được sủng ái hiển nhiên cũng không thể thiếu. Lúc hai người cùng nhau bước xuống xe ở cửa yến hội, đại đa số tất cả mọi người ở đây đều đã quen với việc này nên không còn kinh ngạc. Ai ai cũng biết tổng giám đốc Tiêu thị cùng người phát ngôn có quan hệ vô cùng tốt. Tiệc rượu diễn ra được một nửa vẫn không quá chú trọng đến bất kì nội dung nào, vì vậy đây cũng coi như là một bữa tiệc xã giao của các tầng lớp phía trên xã hội. Tiêu Chiến cơ hồ là một tấc cũng không rời khỏi Vương Nhất Bác, mặc kệ là ai đến mời rượu thì hắn vẫn sẽ kiên quyết dính lấy Vương Nhất Bác không buông. "Tiêu Chiến học trưởng." Một giọng nữ vang lên phía sau hai người, Tiêu Chiến quay đầu nhìn nữ nhân mới đến, hắn thật sự không nhận ra. Nhưng hiện tại tiệc vẫn chưa tàn, đương nhiên vẫn phải giữ gìn lễ nghi tối thiểu. Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu, "Cô là..." "Xoạt... xoảng..." Lời nói bị một loạt âm thanh thủy tinh vỡ đánh tan. Tiêu Chiến vội vàng xoay đầu, sau lưng hắn là Vương Nhất Bác. Trên mặt đất là mảnh vỡ chiếc ly vừa mới trong tay Vương Nhất Bác. "Sao vậy, Nhất Bác?" Tiêu Chiến đặt ly rượu xuống. Vương Nhất Bác dường như không nghe thấy, hai mát nhìn thẳng không hề xao động. "..." Tiêu Chiến hơi ngậm miệng lại, "Vương Nhất Bác." "A... Hả...?" Vương Nhất Bác lúc này mới thu lại ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chiến, nhưng tâm tình xao động không thôi chỉ cần tinh ý liền có thể nhận ra. Tiêu Chiến hơi cắn lòng môi, nhẫn nại lặp lại một lần nữa. "Em sao vậy?" "Tôi... Tôi không sao..." Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến, ánh mắt không tự chủ lại nhìn về nơi khác. "Không sao là tốt rồi." Tiêu Chiến nhẹ nhàng hít sâu một hơi, xoay người nói với nữ nhân vừa đến, "Không tiện rồi." "Không sao, Tiêu Chiến học trưởng, anh có thể không biết em. Em với anh học cùng một trường đại học, em chính là noi theo gương anh nên mới vào học viện này đó! Em vô cùng sùng bái anh!" Nữ nhân thoạt nhìn có chút kích động. "..." Sắc mặt Tiêu Chiến không được tốt, cũng không muốn nói chuyện. "Em là Lâm Y Đồng, em rất vui vì gặp được anh!" Nữ nhân đưa tay ra. "Đồng Đồng..." Một thanh âm sâu kín truyền đến. Là Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến âm thầm nghiến răng, nhưng vẫn yên lặng nhẫn nhịn. "Y Đồng, rất hân hạnh được làm quen." Nhưng Tiêu Chiến không hề tình nguyện đáp lại cái bắt tay của nữ nhân. Nữ nhân cũng bị một câu "Đồng Đông" lỗ mãng của Vương Nhất Bác làm cho sửng sốt, lúc Tiêu Chiến đáp lại mới dời đi lực chú ý. Nữ nhân trông vô cùng gợi cảm, bồi Tiêu Chiến nói chuyện phiếm thẳng cho đến khi tiệc rượu kết thúc mới lưu luyến tạm biệt. Cuối cùng Tiêu Chiến cũng không từ chối được sự nhiệt tình nữ nhân mà thêm cô vào Wechat. Giống như khi nữ nhân xuất hiện. Vương Nhất Bác tựa như người mất hồn. "Rầm!" Tiêu Chiến hung hăng đóng mạnh cửa. Vương Nhất Bác một bên chậm rãi lên xe. "Em còn không tỉnh lại cho tôi?!" Tiêu Chiến rất ít khi cáu với Vương Nhất Bác. "A?" Vương Nhất Bác bị ngữ khí của Tiêu Chiến gọi hồn về. "A cái gì mà a?" Tiêu Chiến cởi ra mấy khỏa cúc áo. Từ lúc nữ nhân xuất hiện, Vương Nhất Bác liền nhìn chằng chằm cô ta ánh mắt không rời, đến nỗi ly rượu trong tay cũng cầm không vững. Còn gọi một nữ nhân chưa từng gặp mặt là Đồng Đồng, hơn nữa trong lúc Tiêu Chiến cùng nữ nhân nói chuyện, Vương Nhất Bác một tấc cũng không rời đứng một bên yên lặng không nói, nhìn chằm chằm con gái người ta. "Có thể... có thể cho tôi Wechat của cô ấy được không?" Vương Nhất Bác sửng sốt hồi lâu không ngờ lại thốt ra một câu như vậy. Tiêu Chiến bị chọc tức đến bật cười. "Ha? Em nói gì chứ?" "Tôi nói... Wechat của cô ấy..." Vương Nhất Bác nhìn vào mắt Tiêu Chiến. "..." Nhìn nét mặt nghiêm túc của Vương Nhất Bác không có một tia đùa cợt nào, Tiêu Chiến tức muốn ngất, "Được, Wechat, cho em, tôi cho em!" Tiêu Chiến rút điện thoại ra, đem Wechat của nữ nhân đưa cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác dường như còn có chút sợ hãi. Chậm rãi mở danh thiếp, gửi lời mời kết bạn. Bộ dạng nghiêm túc như vậy Tiêu Chiến chưa bao giờ thấy qua. "Em thích cô ta?" Tiêu Chiến nghẹn một bụng chua lè, nhẫn nhịn cả nửa ngày mới nói ra lời trong lòng. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm giao diện Wechat đến xuất thần. "Tôi nói, em thích cô ta sao?" Vị chua đã muốn tỏa ra khắp thành phố rồi, Tiêu Chiến lặp lại một lần nữa. "Không... biết..." Vương Nhất Bác vẫn nhìn chằm chằm điện thoại không ngẩng đầu. "Được, chúng ta quay lại vấn đề chính." Tiêu Chiến hít sâu một hơi, "Chúng ta đã quen biết nhau năm năm, em coi tôi là gì?" "Bằng hữu, anh em... một người không thể thiếu..." Vương Nhất Bác thành thật trả lời. "Người không thể thiếu... là bởi vì máu của tôi sao?" Tiêu Chiến cười hỏi, nụ cười méo mó đến khó coi. "..." Vương Nhất Bác không trả lời. "Được, tôi đổi cách hỏi..." Hầu kết Tiêu Chiến hơi động, "Trong năm năm này em có thể cùng tôi lên giường?" "Anh cho tôi hút máu, tôi cho anh thượng, hơn nữa còn có nhu cầu sinh lí." Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối không nhìn Tiêu Chiến. "Ha... em ngủ với tôi suốt năm năm đều là vì thù lao hút máu đúng không?" Tiêu Chiến nghiến chặt răng. "..." Vương Nhất Bác không gật đầu, nhưng cũng không phản bác. "Con mẹ nó em không nhìn điện thoại thì chết à?!" Tiêu Chiến phẫn nộ, vươn tay đoạt lấy điện thoại của Vương Nhất Bác. Nhưng Vương Nhất Bác nắm rất chặt, Tiêu Chiến không thể đoạt lại. Khí tức Tiêu Chiến không ổn định, nhìn Vương Nhất Bác trước mặt đang cảnh giác bảo vệ điện thoại, một đầu đầy lửa giận. Đúng lúc này, điện thoại truyền đến âm thanh thông báo. Chấp nhận lời mời kết bạn. Vương Nhất Bác kích động nhìn điện thoại. Đối phương gửi tới một lời chào cùng câu hỏi cậu là ai. Vương Nhất Bác có chút kích động không biết phải làm sao. Nhập một dòng tin nhắn thật lâu, sau đó lại xóa đi, hết nửa ngày vẫn chưa trả lời. Nhìn áng vẻ này của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bỗng cảm thấy hắn có chút nực cười. "Vương Nhất Bác, em không cảm giác được tôi đang rất tức giận sao?" Tiêu Chiến vừa cười vừa nói. "..." Ánh mắt Vương Nhất Bác rốt cuộc nhìn thẳng về phía Tiêu Chiến. "Có thể bỏ điện thoại xuống, nói chuyện với tôi một lát không?" "Anh nói đi..." Vương Nhất Bác há miệng, ngữ khí không bộ lộ ra chút tình cảm nào. "Em... chưa từng có loại ý nghĩ kia đối với tôi... đúng không?" Tiêu Chiến nói ra câu này tựa như biên soạn cho bản thân một bản án, mà người quyết định hình phạt của bản án, chính là Vương Nhất Bác. "Không." Đơn giản, lưu loát. "Tôi cảm thấy, em là da mặt mỏng, không tiện chọc thủng lớp tường giấy cuối cùng, cho nên Vương Nhất Bác, tôi..." "Đó là anh cảm thấy." Vương Nhất Bác ngắt lời Tiêu Chiến. "Ha..." Tiêu Chiến chỉ chỉ điện thoại Vương Nhất Bác, "Nếu như người này không xuất hiện, em có thể..." "Sẽ không, tôi không thích đàn ông." "..." Nắm tay Tiêu Chiến run rẩy, "Năm năm, Vương Nhất Bác, cho dù là khối băng, thì cũng sẽ bị tôi ủ ấm chứ?" "Băng không thể tan chảy, bao nhiêu năm cũng không." "Được..." Tiêu Chiến cười cười dựa vào ghế, "Hay cho một khối băng không thể tan chảy...." "Tôi chưa từng nói qua tôi coi anh là người yêu. Tôi nghĩ ngay cả khi đưa anh vào ảo giác cũng tuyệt nhiên không hề cho anh loại cảm nhận này. Tôi đối với anh vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, cũng chưa từng thân mật hơn đối với anh, anh không nên ngộ nhận năm năm qua." "Đúng, em không có..." Tiêu Chiến nhắm mắt lại, "Em làm rất tốt, suốt năm năm không hề cho tôi bất kì đáp án nào, vĩnh viễn là một bộ mặt vô cảm, xưa thay chưa từng chủ động xóa bỏ khoảng cách." Hầu kết Tiêu Chiến lại nhúc nhích một cái, kiềm chế giọng nói nghẹn ngào của chính mình. "Là do tôi đa tình..." Tiêu Chiến cắn chặt răng, "Tôi còn cho rằng em vẫn luôn có cảm giác đối với tôi." "..." "Ngày mai..." Tiêu Chiến mở mắt ra, "Em dọn ra ngoài đi, không cần cưỡng ép đến chỗ tôi nữa..." "Ừm." Vương Nhất Bác rút ra một xâu chìa khóa trong ngực đưa cho Tiêu Chiến, "Trả anh, chìa khóa nhà." "..." Nhìn người trong lòng quả quyết hoàn trả chìa khóa, trong lòng hắn tràn ngập chua xót, "Không cần, tôi sẽ đổi khóa." "..." Vương Nhất Bác chần chừ một chút, thu tay về, "Được, vậy tôi cũng không thể ngồi xe anh về nhà rồi. Không được, tôi tự bắt xe về." "Xùy..." Tiêu Chiến nở nụ cười, khởi động xe, "Không cần, đi, về nhà." Ừ các bạn đoán đúng rồi đấy, từ bây giờ là bắt đầu ngược rồi:))))))) Suzie
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]