Tiêu Chiến tỉnh dậy rất sớm, là bởi vì sáng hôm nay muốn bắt kịp chuyến bay đi khảo sát địa hình. Sáng sớm, Vương Nhất Bác đã gỡ bỏ dáng vẻ kiêu ngạo ngày thường, cũng không còn là một con người xa cách, bây giờ còn trông như một tiểu bằng hữu nhà bên. Tiêu Chiến nhìn đến xuất thần, khóe miệng cười nhàn nhạt, bất tri bất giác tới gần nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác đang ngủ say. Dường như cậu trong mơ đã mơ thấy mĩ vị gì đó, chẹp miệng một cái, một đôi răng nanh theo khóe miệng thoát ra ngoài. "..." Tiêu Chiến một giây trước còn cảm thấy ấm áp, một giây sau đã bị dội cho một gáo nước lạnh, thanh tỉnh không ít. Lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng, rửa mặt. Mà người đang ngủ trong mơ nở lên một nụ cười, cậu mơ thấy chính mình uống cạn máu của Tiêu Chiến, hương vị kia, quả là thơm ngọt a. Ba ngày trôi qua, Tiêu Chiến ngồi trong xe trên đường về nhà nghỉ ngơi, ngược lại cũng không cảm thấy vất vả gì, chỉ là đi xe qua lại cũng không được thoải mái. "Cậu đang bận gì sao?" Tiêu Chiến mở miệng. Một bên Ninh Viễn Thần kể từ khi bước lên xe liền vô cùng bận rộn, trán đều rịn ra một tầng mồ hôi. "Tiêu tổng, người phát ngôn xảy ra vấn đề." Ninh Viễn Thần vẫn không hề ngơi tay, "Có paparazi chụp được ảnh cậu ấy cùng một nữ sinh đi vào khách sạn, chuyện vốn cũng không lớn nhưng bên Vương Nhất Bác giống như xảy ra vấn đề, không có cách nào làm rõ." "Vấn đề gì?" "Hình như là Vương Nhất Bác té xỉu ở quán rượu, nữ minh tinh kia cũng bị dọa cho phát sợ, hiện tại hai người đều đang ở trong khách sạn, cửa chính có rất nhiều paparazi, không thể trực tiếp đưa Vương Nhất Bác đến bệnh viện, nếu không cũng không biết tin đồn này sẽ náo loạn ra cái dạng gì nữa." "Ồ? Cũng nữ minh tinh thuê phòng? Lại còn ngất xỉu?", Tiêu Chiến đen mặt, "Thật là có bản lĩnh!" "A... Tiêu tổng..." Phát giác được Tiêu Chiến đang rất tức giận, Ninh Viễn Thần cũng dừng việc lại. "Không về nữa, tới khách sạn kéo cái người phát ngôn kia đi, phiền phức!" Tiêu Chiến sắc mặt vô cùng xấu. "Vâng." Ninh Viễn Thần đem hướng dẫn trên điện thoại kết nối. Đến trước cửa khách sạn, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn một cái, biểu cảm lại càng xấu đi trông thấy. "Tốt! Lại ở khách sạn của tôi cùng người khác thuê phòng, còn phải để tôi đích thân đến kéo về." Tiêu Chiến một đường vừa đi vừa lẩm bẩm, sải bước đến thang máy, bảo an ngăn cản không một ai đến gần Tiêu Chiến. Ninh Viễn Thần đưa Tiêu Chiến đến trước cửa một căn phòng. "Nữ minh tinh tạm thời ở căn phòng đối diện." Ninh Viễn Thần vừa nói vừa chỉ vào cánh cửa đối diện. "Không cần để ý đến cô ta." "Tiêu tổng, cô ấy cũng là nghệ sĩ của công ti chúng ta, hơn nữa còn..." "Nghe không hiểu sao? Không cần phải để ý đến cô ta." Tiêu Chiến đã lấy ra thẻ chuyên dụng mở cửa phòng rồi nhanh chóng đóng lại. "Cạch" một tiếng, Ninh Viễn Thần bị cửa đóng làm cho tỉnh mộng. Anh đi theo Tiêu Chiến đã bao nhiêu năm, không nói đến việc tính tình Tiêu Chiến tốt bao nhiêu, người có bao nhiêu ôn nhu, nói sập cửa liền sập cửa, chuyện này đối với Tiêu Chiến rõ ràng là không có khả năng, Tiêu tổng của anh từ nhỏ giáo dưỡng lễ nghi rất tốt sẽ không thể nào làm ra loại chuyện này... Đây là... làm sao vậy...? Bước vào căn phòng, Tiêu Chiến híp mắt. Nhìn nhìn bố cục căn phòng, xong lại nhìn người nằm trên giường. Dưới ánh đèn u ám, xung quanh giường là những sợi dây đen dùng để buộc chặt cùng đủ các loại dụng cụ. "Còn rất biết thưởng thức a." Tiêu Chiến cắn răng đến gần, trông thấy dáng vẻ của Vương Nhất Bác mới sửng sốt. Hắn mới chỉ rời đi ba ngày mà thôi, người trước mặt đã không còn một chút huyết sắc nào, tuy rằng cậu là ma cà rồng thì như vậy là điều bình thường nhưng nhìn đôi má hõm sâu vào trong thì không còn bình thường được nữa. "Vương Nhất Bác! Tỉnh!" Chút túc giận trong lòng Tiêu Chiến nháy mắt liền biến mất, thay vào đó là đau lòng cùng tự trách. Đây là sói con của anh... vậy mà anh lại để mặc cậu không hỏi tận ba ngày, cho nên cậu mới biến thành dáng vẻ như vậy. Bản năng của Lang tộc theo khế ước trỗi dậy, Tiêu Chiến lúc này chỉ còn lại tự trách, ôm lấy người trên giường, trong lòng càng tràn ngập thương yêu. "A... đừng động... tôi rất mệt..." Vương Nhất Bác nhắm mắt cau chặt mày, thanh âm có chút khàn. "Vương Nhất Bác, dậy ăn một chút gì được không? Tỉnh!" Tiêu Chiến vỗ vỗ mặt Vương Nhất Bác. "A... mùi gì..." Vương Nhất Bác chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Chiến cũng không có mất kiên nhẫn như mọi ngày, cậu hiện tại cảm thấy trong người rất nặng, cố gắng đè ép bản năng cơ thể xuống. Máu của Tiêu Chiến thật sự quá ngọt ngào. Bản năng ma cà rồng đã nảy sinh khát vọng đối với Tiêu Chiến, ở ngay vị trí cần cổ đáng ghét kia. "Anh..." Đôi răng nanh mất khống chế lộ ra bên ngoài, con ngươi cũng xuất hiện một vòng nhạt màu lam, trong mắt đều lại khát khao mãnh liệt. "Cậu muốn uống máu sao?" Tiêu Chiến dường như đọc hiểu tâm tư Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác gật gật đầu, không còn đủ sức lực nói chuyện nữa. Đem Vương Nhất Bác trên giường ôm lấy đặt lên đùi, gỡ bỏ cà vạt, cởi bỏ bốn cúc áo ở trên cùng đẩy đến trước mặt Vương Nhất Bác cần cổ tuyệt hảo. "Lại đây." Tiêu Chiến đem đầu Vương Nhất Bác hướng đến cần cổ của mình. Vương Nhất Bác mở miệng cắn lên. "Cậu...!" Không chờ được cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng, ngược lại bản thân lại nhận được một cảm giác tê dại, còn có đầu lưỡi trơn ướt của Vương Nhất Bác liếm láp. "Cắn không rách..." Vương Nhất Bác vô lực vặn vẹo đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, "Cắn không rách a... tôi..." "..." Nhìn bộ dạng này của Vương Nhất Bác, hầu kết của Tiêu Chiến nhúc nhích một chút. Cặp răng nanh kia quả thực không được lớn như ngày thường, hiện tại xem ra càng giống răng mèo hơn, chỉ có điều dài hơn một chút. Lại cộng thêm với dáng vẻ ủy khuất này của Vương Nhất Bác... cực kì giống một con sói con đòi bú... Vẫn không hút được máu, Huyết tộc trong người Vương Nhất Bác vô cùng suy yếu, ngay cả để hàm răng đâm vào da cũng không đủ sức đâm thủng. "Cậu chờ một chút." Tiêu Chiến nhẹ nhàng đem Vương Nhất Bác thả lại trên giường, hướng ra ngoài cửa, chỉ chốc lát sau đã trở lại. "Đến đây." Tiêu Chiến lại đem Vương Nhất Bác ôm trở về trên đùi, tay phải cầm một con dao nhỏ, trực tiếp rạch một đường trên da. Căn bản không cần đợi Tiêu Chiến nói, bản năng ma cà rồng đã khiến Vương Nhất Bác trong nháy mắt ngậm lấy vết thương, lần này là Vương Nhất Bác chủ động hút lấy, không biết qua bao lâu, Tiêu Chiến liền cảm thấy trong người có chút choáng váng. Cảm giác mút mát bên cổ đã biến mất. Vương Nhất Bác ngay lập tức thanh tỉnh, cũng biết Tiêu Chiến là tự nguyện để cho mình hút máu, trong lòng có chút băn khoăn. Vươn lưỡi tại miệng vết thương liếm láp hai lần. Nhìn vết thương lập tức khép lại, Vương Nhất Bác mới từ trên người Tiêu Chiến bước xuống. "Cái kia... cảm ơn..." Tiêu Chiến sờ sờ bên cổ, đợi một lúc sau vết thương hoàn toàn biến mất không khỏi có chút kinh ngạc. "Không có gì, cậu cảm thấy thế nào rồi?" Năng lực của Vương Nhất Bác đã khôi phục, có thể cảm nhận được tâm tình của Tiêu Chiến rất rõ ràng, câu nói của hắn tràn đầy quan tâm, không hề có chút tạp niệm nào. "Không sao rồi." "Không sao thì thì bây giờ tôi phải hảo hảo nói chuyện với cậu về nữ minh tinh kia nhỉ?" Tiêu Chiến ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía Vương Nhất Bác. "Hả? À, quên." Vương Nhất Bác suýt thì quê chuyện này, "Đúng rồi, người đâu?" "Cậu còn nghĩ đến việc chạm vào cô ta?" Tiêu Chiến quay đầu, dùng sức nện lên đệm một cú. "..." "Hai người bị paparazi chụp lại rồi." Tiêu Chiến sắc mặt trở nên nghiêm túc, "Tin tức công bố người phát ngôn còn đang chuẩn bị, cậu đã đâm đầu vào chuyện này, cậu không nghĩ sẽ mang lại cho công ti bao nhiêu tổn thất sao?" Phát giác được Tiêu Chiến đã biến thành Tiêu tổng, Vương Nhất Bác cúi đầu xuống, không dám nói lòi nào. "Chuyện này tôi sẽ thay cậu đè xuống nhưng rất khó, tôi cần phí không ít tiền cũng cần phí không ít công." Tiêu Chiến mở miệng. "Tôi... xin lỗi, sau này tôi sẽ chú ý." "Chú ý thì làm được cái gì? Lần này chưa gì đã thấy tổn thất, tôi còn không biết phải tốn bao nhiêu tiền, phí biết bao nhiêu công sức để thay cậu xử lí chuyện này." Tiêu Chiến mặt không đổi sắc. "Tôi... tôi đưa anh tiền." Vương Nhất Bác ngẩng đầu. "Tôi không thiếu tiền, còn có, tôi thay cậu thu dọn cục diện rối rắm này là nợ ân tình, không phải dùng tiền là có thể trả được." "..." Vương Nhất Bác có chút nén giận, nếu không phải vì "sinh sống", một ma cà rồng cao quý như cậu làm sao mà chịu loại tức giận này được. "Cậu nợ tôi một món nợ ân tình đi, ma cà rồng cao quý như vậy, thiếu ân tình chắc sẽ không đổi ý đâu nhỉ?" "Tuyệt đối sẽ không." Vương Nhất Bác chém đinh chặt sắt. "Tốt, vậy bây giờ tôi liền hao tâm tổn sức thay cậu thu dọn cục diện rối rắm này vậy." Tiêu Chiến một bộ dạng dáng vẻ khó nhằn. "Phiền phức." Vương Nhất Bác cúi đầu cắn răng nói. Nhưng mà. Điện thoại Tiêu Chiến sáng lên một cái. [Ninh Viễn Thần]: Tiêu tổng, mọi chuyện đã không sao rồi, theo yêu cầu của ngài, Vương Nhất Bác sẽ không có bất kì ảnh hưởng gì, sự tình đã được đè xuống rất nhanh, tuyệt đối sẽ không có chuyện ngoài ý muốn. Tiêu Chiến nhìn điện thoại, lại nhìn Vương Nhất Bác. "Sự tình không dễ dàng gì, paparazi tới chụp có rất nhiều, cậu sau này có thể chú ý hành vi của cậu một chút được không?" "Xin lỗi, tôi sẽ chú ý." Nghe Tiêu Chiến nói, Vương Nhất Bác không khỏi nhăn nhăn lông mày. Tuy rằng cái thân phận này đối với cả đời cậu là vô cùng ngắn ngủi, cũng không phải là quan trọng lắm. Nhưng dù sao thì cậu cũng có fan hâm mộ, nên cậu liền quan tâm một chút. Chỉ là một chút thôi! Hiểu không? Đối với con người bình thường, cậu thèm vào mà có tình cảm. Suzie
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]