Chú Khải, cháu vào được không?" Vương Nhất Bác hét to một tiếng, đẩy cửa sân đi vào. Chú Khải vẫn đang mặc quần áo, chậm rãi bước ra khỏi phòng với một cuốn sách trên tay.
"Thằng nhóc thối, đồ ăn của ta đều bị nhóc ăn hết, lát nữa anh Tiểu Thiên của nhóc về rồi lấy gì ăn đây hả?" Chú Khải lấy quyển sách gõ vào đầu cậu, Vương Nhất Bác vẫn nhai mơ khô, cười khanh khách.
"Cháu tưởng anh Hạ Thiên hôm nay ở nhà." Vương Nhất Bác biết rằng mỗi lần cậu qua, hầu như lúc nào cũng đều gặp được người nọ.
"Em ấy đến thành phố giao bản thảo cho chú rồi, chừng nào nhận đừng phí cho bản thảo rồi sẽ về thôi." Chú Khải ho khan hai tiếng, đi đến nằm bên chiếc ghế dưới ánh mặt trời.
Vương Nhất Bác chọn lấy một cuốn sách, ngồi bên cạnh đọc.
Đợi một lúc Tiêu Chiến đến đây, hình như anh lại giảm cân, đồ ăn trên người hình như đều biến thành canxi, cả người cứ gầy như cái cột tre, mỗi lần đến cuối tuần khi về nhà, mẹ Tiêu đều nhét đồ ăn cho anh. Thế nhưng anh ăn rất ít, sẽ đem đồ ăn không hết giấu đi, vụng trộm kín đáo đưa cho Vương Nhất Bác.
Đừng thấy cậu nhóc này nhỏ mà khinh thường, cậu ấy ăn rất khỏe.
"Bánh trứng." Vương Nhất Bác ngửi thấy mùi từ lâu, liền thấy Tiêu Chiến mang bánh ra. Màu trứng ca cam vàng vàng, còn có hành lá thái nhỏ bên trên, Vương Nhất Bác thích hết, thế là cậu tham lam ăn hết một lần ba cái.
"Cái này là cho chú Khải, mẹ cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zsww-anh-cay-nho/234008/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.