Thôn Thảo Tiên thật sự rất nhỏ, cho dù Vương Nhất Bác mới ở đây hai ngày, cậu đã quen với đường ở đây.
Trong thôn không có trường học, bọn trẻ con phải vượt núi sang tận bên kia để đi học, thường ngày đều ở bên đó, cho nên buổi chiều cuối tuần không có ai chơi cùng cậu.
Cây mơ ở phía đầu làng đơm hoa kết trái, những quả mơ ở nơi có ánh nắng chiếu vào đã có màu đỏ cam. Vương Nhất Bác leo lên thân cây, ngồi trên một nhánh cây, hái quả chín ăn.
"Con cái nhà ai, hiển nhiên ăn trộm trái cây nhà ta hả?" Âm thanh dưới gốc cây truyền đến, Vương Nhất Bác hai má phồng lên vì ăn dở dang, đưa mắt nhìn xuống, một người đàn ông mặc quần áo đứng ở trong sân, mỉm cười nhìn cậu.
"Chú là ai? Sao cháu chưa từng thấy qua chú?"
Thôn không lớn, Vương Nhất Bác lại sinh ra có da trắng nõn, hệt như một em bé, tất cả những người trong thôn đều biết đến cậu bé này, người trong thôn này hầu như ai cậu cũng nhớ mặt, nhưng mà cho đến bây giờ cậu vẫn chưa thấy qua người ở phía dưới gốc cây này.
"Ta cũng chưa thấy nhóc bao giờ, này, nhánh cây đó không vững, ta có mơ khô vừa làm, ta cho nhóc."
Người đàn ông vừa nói xong, Vương Nhất Bác cũng không ngồi nữa, theo bức tường nhỏ gần cây leo xuống, đi ra khỏi sân nhà hắn.
"Này nhóc, đừng đi ra ngoài." người đàn ông xoa xoa đầu Vương Nhất Bác, lấy khăn mát thấm nước giếng lau mồ hôi cho cậu.
"Ngồi đi." Hắn chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/zsww-anh-cay-nho/234006/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.