Hắn không là gì cả. Cậu là đồ chơi trong tay hắn, hắn ngược lại cũng chỉ là con rối trong tay cậu. Vậy mà tại sao mỗi ngày lại ngóng trông cái hình dáng quen thuộc đó như vậy kia chứ? Cậu thật không hiểu nổi bản thân nữa rồi.
Cô đơn quá! Sao cậu lại thấy cô đơn như vậy nhỉ?
Cả ngày chỉ có bốn bức tường cùng với người quản gia già làm bạn. Cậu như bị giam lỏng trong không gian tù túng này vậy. Cảm giác bức bối khó chịu vây lấy cậu. Một người thích gì làm lấy như cậu mà giờ đây lại phải chịu cuộc sống này sao? Đi đâu cũng cần sự cho phép? Thật nực cười…
“Cậu Hero? Không sao chứ?” – ông cầm bó lily ngắt ngoài vườn cắm vào chiếc bình to trong phòng cậu như mọi ngày. Vẻ lo lắng hỏi khi thấy cậu có vẻ đáng sợ
“Tôi không sao!”
“Thật không sao chứ? Tôi xem ra không phải vậy đâu…”
“Ông biết nói nhiều cũng là một tội không?” – mặc dù cậu có cảm tình với người quản gia này, nhưng đôi khi ông ta lại khiến cho cậu muốn giết người
“Thôi được rồi! Nếu cậu không muốn tôi nói thì tôi không nói. Nhưng cậu có muốn nghe một câu chuyện không?”
“???”
“Tôi muốn cậu hiểu hơn về thân thế của cậu chủ, có lẽ cậu sẽ cảm thông cho cậu ấy thôi…”
/Cảm thông? Cái hắn cần không phải sự cảm thông, mà là lòng căm thù. Hắn không cần cái thứ đó. Nó không thể làm hắn mạnh hơn đâu…/ – nghĩ vậy nhưng cậu vẫn lắng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yunjae-fanfic-white-night/2406012/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.