Câu nói không to cũng không nhỏ cũng làm cho mọi người trong nhà hàng sang trọng nghe thấy. Mấy người kia nhìn cô ả với ánh mắt săm soi lộ vẻ khinh thường. Thấy thế, cô ả định đứng dậy hất nước vào mặt cô nhưng chưa kịp. Khi định lấy ly nước trên bàn, Kim NamJoon ngăn lại.
- Cô làm gì đấy??
- ...Anh thấy cô ta nói không đúng về em mà còn bên vực nữa sao?
Kim SeokJin gương mặt vẫn không tỏ vẻ gì tức giận, vẫn luôn bình tĩnh trong mọi tình huống mỉm cười. Cô dùng chất giọng lạnh như băng nói với cô ả.
- Tôi chỉ thấy sao nói vậy, với lại cô không nên hành xử trẻ con như vậy!
Cô ả bật cười, nhếch môi nhìn cô chán chường. Thứ cô ả bực tức nhất bây giờ đó là thái độ điềm tĩnh của cô, nó đáng sợ hơn bao giờ hết. Thể hiện ra một con người đầy thông minh và bí ẩn. Cô ả vẫn luôn cố gắng giữ đi phần nào nóng giận mà không xé nát mặt cô ra nhưng những câu nói của cô như một dấu hiệu công kích cực mạnh. Cô ả ngồi xuống, giọng nói ỏng ẹo phát tởm nói với NamJoon.
- NamJoon à, đưa em về nhà đi! Em còn phải dưỡng thai nữa!
Ả gạt qua chuyện khác không thèm nói với cô nữa. Gương mặt đánh 10 lớp phấn đậm của cô khiến gã cũng phát ớn theo. Bây giờ lại thích cố tỏ ra ngây thơ trước mặt gã. Trông thật là cáo già đi mà. Kim NamJoon nhíu cặp mắt lại, bĩu môi.
- Nhưng chúng tôi chưa ăn mà! Cô ráng chờ chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yoonmin-dai-ca-toi-yeu-anh/1750746/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.