Đèn neon của thành phố tỏa ra ánh sáng lốm đốm. Lâm Mặc Tuân cầm điện thoại đứng trước cửa sổ, bất động thật lâu.
Trần Nhượng ngồi trên ghế salon ở phòng khách, uống ít rượu, anh trêu chọc: “Mặc Tuân, có phải không yên lòng không? Nhìn dáng vẻ rối rắm của thằng nhóc nhà cậu kìa.”
Lâm Mặc Tuân đút di động vào trong túi, anh cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ: “Sao có thể?”
Trần Nhượng cười xấu xa: “Còn không biết hôm đấy là tên nào nghe người ta còn độc thân thì im lặng mãi đâu. Chậc, cũng không biết là tên nào bảo trong hôn lễ của tôi, xếp chỗ người ta và tên đó cùng một bàn.”
Lâm Mặc Tuân nhíu mày: “Là tôi, cậu muốn như nào?”
Trần Nhượng quệt miệng: “Qua cầu rút ván, khinh bỉ cậu!”
Lâm Mặc Tuân uống cạn rượu trong ly, ánh mắt mê man nhìn đằng trước: “Tôi kết hôn có thể miễn cho cậu một phần tiền.”
Trần Nhượng cười: “Không bằng tương lai hai ta kết thông gia, thế nào?”
Lâm Mặc Tuân lườm anh: “Để tôi hỏi mẹ của con trai tôi đã. Chỉ có điều theo thưởng thức của cô ấy thì cô ấy thích đứa bé có phẩm chất, học giỏi nhiều mặt. Nhà cậu tốt nhất đặt nền móng cho vững.”
Khóe môi Trần Nhượng đờ ra: “Khốn thật!”
Tần Tử Chấp đưa Cố Thanh Đồng đến dưới khu ký túc nữ. Trong xe im lặng đến kỳ lạ, Cố Thanh Đồng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô thì thào: “Mình lên đây, cậu… đi đường cẩn thận.”
Tần Tử Chấp vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu/3236724/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.