Sáng hôm sau, khi nàng thức dậy, đã ngủ trong một căn phòng nhỏ, nhận thức được mọi chuyện nàng mới vội vã chạy ra cửa nhưng cánh cửa đã đóng chặt, lúc này mới chua xót quỳ xuống đất.
Lát sau, cửa mở, người bước vào không ai khác là Tống Ngạn. Dường như nàng không còn muốn hành lễ gì cả, cứ thế im lặng.
“Đi cùng ta, mau!”
Nàng quay sang nhìn hắn, im lặng và không đứng lên.
Bất quá nàng làm cho hắn mới sáng ra đã nóng giận liền bắt lấy tay nàng, lôi đi.
Giao mùa, gió thổi bay cả lá khô, xoáy tung những cánh hoa còn lại vừa mới rụng. Những chiếc lá xanh trên cao rung rinh êm dịu như nhảy múa hân hoan.
Hắn bắt nàng ngồi bàn thức ăn rất nhiều món ngon bày biện đủ kiểu. Còn có cả một nhóm múa, hắn nói:
“Nàng mau ăn đi!”
Nàng cũng không thèm động đũa, thứ yên lặng như là khoảng cách giữa hai người càng kéo dài thêm.
Hắn thở hắt ra, phẩy tay, nhóm múa ngay lập tức lui về, cùng với sự yên tĩnh chốn thâm cung lạnh lẽo, tất cả như trở về quỹ đạo cũ.
Hắn gắp thức ăn vào bát của nàng, giọng nói nhỏ, nhẹ nhàng uy hiếp:
“Nếu còn không chịu ăn, tất cả những người từng hậu hạ nàng đều chịu tội!”
Nàng ngay lập tức ngẩng đầu lên, uất ức nói:
“Lại có thể vô lí như vậy sao?”
Hắn ngửa người ra ghế, nói:
“Nếu nàng còn tiếp tục không chịu ăn.”
Ánh mắt của hắn cảnh báo nàng những điều hắn nói không có điều nào là giả.
Nàng không muốn liên lụy đến nhiều người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-yeu-han-han-ngu-tinh-diep-tu-doa/1216386/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.