Edit: Quán Quán
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Một câu “cái bớt nhạt đi” của Quân Tu Nhiễm làm Đoan Mộc Điềm sửng sốt.
Nàng không tự chủ được đưa tay sờ sờ má phải, chính nàng cũng không biết rõ tình trạng cái bớt trên mặt, dù sao trên mặt mọc ra cái bớt đỏ dài như vậy, cho dù nàng không để ý dung mạo thì cũng không ưa thích soi gương, huống chi gương ở thời đại này đều làm bằng đồng, nên soi cũng không rõ lắm.
Vì vậy đối với câu hỏi của Quân Tu Nhiễm, nàng không thể trả lời, chỉ nói: “Có lẽ do lớn lên nên sẽ nhạt màu đi một chút.”
Đây là chuyện bình thường, bớt cũng do sắc tố lắng đọng mà thành, hồi trước khá nhỏ nên màu sắc hơi đậm, sau khi lớn lên thì tán ra nên màu cũng nhạt dần đi.
Hẳn là như vậy.
Nhưng đến lúc ăn tối, khi nàng lơ đãng nhắc đến việc này, thì tiểu thúc và ca ca đều đồng thời sửng sốt, nhìn chằm chằm mặt nàng hồi lâu, rồi ngạc nhiên nói: “Hình như, đúng là nhạt đi một chút.”
Nàng không khỏi kinh ngạc.
Tiểu thúc nói còn được, dù sao cũng đã mười năm không thấy, có chút biến hóa, hắn nhìn ra cũng là bình thường, nhưng ca ca lại cùng ý kiến, thay đổi nhỏ như vậy theo lý phải tập mãi thành quen không phát hiện ra mới phải a.
Trừ phi biến hóa này là đột nhiên tới, ít nhất là phát sinh trong thời gian ngắn.
Nàng đưa tay sờ sờ mặt, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-vuong-quy-phi/2932653/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.