Chương trước
Chương sau
Edit: Quán Quán

Beta: Nhã Vy

Đoan Mộc Điềm không hề sợ uy nghiêm hoàng tộc, trực tiếp nắm vạt áo người nào đó kéo đi ra ngoài, để lại phía sau một đám người trợn mắt há hốc mồm.

Hơn nữa, càng khiến bọn họ trơn mắt há hốc mồm là phản ứng của Tam điện hạ đối với việc này.

Vì sao hắn lại có bộ dáng giống như thật sự vui vẻ chịu đựng như vậy? Hơn nữa hắn nói vậy, tại sao lại khiến người ta cảm thấy có chút hương vị đùa giỡn bên trong?

Đùa giỡn?

Nói đùa!

Tam điện hạ luôn mắt cao hơn đầu, đối với dạng nữ tử gì cũng không hề biểu cảm, phong thái dĩ lệ phong hoa tuyệt đại phong tư thoát tục kia lại đùa giỡn với Điềm quận chúa tên tuổi bị gièm pha khắp kinh thành của nhà bọn họ?

Chúa ơi, trái tim của ta chịu không nổi!

Mà đối với chuyện này chỉ có hai người không cảm thấy chút ngoài ý muốn nào, đó là Thần công tử cùng Cảnh thế tử, hai người nhìn thân ảnh Quân Tu Nhiễm bị tha ra ngoài, một người cười đến mờ ám, cười đến không có ý tốt, một người ánh mắt trầm ngưng, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.

Thần công tử bỗng nhiên nghiêng người nhìn Phượng Lâu đứng bên cạnh hai mắt tỏa sáng, chen chân vào đá hai cái, nói: “Phượng gay, sao ngươi còn chưa chịu hồi cung đi?”

Phượng Lâu thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa lại, lầm bầm nhìn hắn một cái, nâng cao giọng nói:”Ta muốn đi đâu thì đi, ngươi quản được sao? Đừng quên ngươi phải đền cho ta một bộ quần áo.”

“Ta nhổ vào! Có thể được bản công tử phun trà, dính phải nước miếng của bản công tử, đó là phúc khí của ngươi.”

“Ngươi, đồ ghê tởm!”

Lại nói hai người đi ra ngoài kia, Đoan Mộc Điềm trực tiếp kéo Quân Tu Nhiễm đến một nơi yên tĩnh, nàng cảm thấy có một số việc cần phải thương lượng lại thật kĩ.

Quân Tu Nhiễm bị nàng kéo đi, trong ánh mắt hiện lên chút đăm chiêu, quang mang xẹt qua, rõ ràng mang theo vài phần tính kế.

Hắn sao lại cảm thấy Điềm Điềm hình như rất không thích nhìn hắn nhỉ? Đây không phải hiện tượng tốt.

Nơi này là hoa viên trong vương phủ, bốn phía không có nha hoàn tôi tớ gì, cũng không có người nào đột nhiên xuất hiện quấy rầy bọn họ nói chuyện.

Đoan Mộc Điềm dừng chân, buông lỏng bàn tay túm hắn ra, sau đó xoay người nhìn hắn.

Nhưng lúc xoay người nhìn sang, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó có cái gì ấm áp gắt gao dán lên môi nàng, tiếp theo, trên lưng căng thẳng, cả người đều rơi vào một vòng ôm dày rộng.

Nàng trợn to hai mắt nhìn, hoàn toàn không đề phòng bị hắn đột nhiên hôn như vậy, đến lúc muốn giãy giụa thì đã muộn rồi.

Hai tay bị kẹp chặt trong ngực hắn, nhất thời tránh không được quay đầu né ra, đã có tay kia nâng gáy nàng, ngăn cản nàng xoay đầu, đầu lưỡi vẽ bên ngoài cánh môi khiến cả người nàng không khỏi run lên, lại nhếch môi cắn chặt răng, ngăn hắn muốn tiến thêm một bước tham nhập vào.

Nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng mở to mắt, ánh mắt ôn nhu, còn tràn đầy nhớ nhung nồng đậm.

Nàng vặn vẹo thân mình ý đồ muốn giãy khỏi lồng ngực hắn, cánh tay hắn lại ôm nàng càng chặt, thân mình hai người dán chặt vào nhau hơn.

Đôi mi thanh tú nâng lên, trong mắt lóe ra vẻ lạnh lẽo, nàng đột ngột nhấc chân lên liền đá về phía hắn. Hắn chen chân vào đón đỡ đồng thời cắn một ngụm lên môi nàng.

“Phanh” một tiếng, hai cái đùi vừa chạm liền tách ra, đau đớn trên môi khiến cho nàng tỉnh táo lại, nâng gối đá vào giữa hai chân hắn.

Hắn thu bụng né tránh công kích trí mệnh này, vẫn như cũ cắn môi nàng, lại đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Điềm Điềm nàng đây là làm khó chính mình rồi, hạnh phúc sau này của nàng là dựa vào nó đấy, làm hại chỗ nào cũng không thể làm hại chỗ này nha.”

“Buông ra. . . . . . Ưm!”

Nàng vừa mở miệng nói chuyện, nhất thời bị hắn dò xét được, đầu lưỡi thuận thế đi vào, mang theo tình cảm mãnh liệt cuồng nhiệt, trong lúc nhất thời giống như cuồng phong mưa bão, cùng nàng gắt gao dây dưa với nhau.

Cánh tay ôm nàng càng thêm chặt, tiến vào bên trong từng sợi tóc, nhẹ vỗ về eo lưng mềm mại, “Bịch” một tiếng, hai người cùng nhau ngã xuống mặt đất, hắn áp chế nàng dưới thân, sau đó điên cuồng hôn.

Tối hôm qua nàng mạnh mẽ tấn công ta, hôm nay cũng nên để ta tấn công lại một chút mới phải.

Đoan Mộc Điềm bị hắn kiềm hãm dường như không thể động đậy, đầu lưỡi tàn sát bừa bãi trong miệng khiến nàng không thể tỉnh táo được, còn có vòng tay ôm kề sát kia, hai tay đang tự do ở trên người nàng, cùng với hơi thở nam tính tràn đầy phả vào mặt, làm cho nàng không khỏi vài phần lay động, thân thể theo bản năng phản ứng.

Trong lòng không khỏi nảy lên chút quẫn bách, sau đó quẫn bách chuyển thành xấu hổ, rốt cục lúc này đưa tay giãy thoát đi ra, nghĩ cũng không nghĩ nhiều, liền tát cho hắn một cái.

“Bốp” một tiếng, hắn bỗng nhiên cả người cứng đờ, nhanh chóng buông nàng ra, nghiêng người tránh nàng, rồi sau đó “phụt” một tiếng, một ngụm máu cứ như thế phun ra.

Đoan Mộc Điềm ngây người.

“Ngươi………”

Nàng cố gắng hoà hoãn hơi thở nhưng vẫn không thể nhịn được thở dốc, tầm mắt nhìn sang vết máu dính trên hoa cỏ, quay đầu nhìn hắn che miệng ho khan, há miệng thở dốc định nói gì đó, nhưng khóe môi mấp máy lại không biết nên nói gì mới tốt.

Vừa rồi sau khi Phượng Lâu đọc thánh chỉ hình như có nói, khi Quân Tu Nhiễm hồi kinh trên đường gặp phải chuyện ngoài ý muốn, bản thân bị trọng thương.

Hắn thở gấp ho khan, cả người cuộn lại dường như vô cùng khó chịu, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, làm cho nàng không khỏi sinh ra cảm giác tội lỗi, vươn tay vỗ nhẹ lưng hắn.

“Thật xin lỗi, nhưng mà về sau đừng làm ra loại chuyện thế này.”

Hắn thu lại hào quang chói loá trong đáy mắt, làm như không nghe thấy câu nói phía sau của nàng, khẽ nhíu mày u oán ủy khuất, thì thào nói: “Nàng nhào vào ta, không để ý đến sự phản kháng của ta ăn ta sạch sẽ, sau đó còn không thèm liếc mắt nhìn ta một cái đã thản nhiên rời đi, sao ta lại không thể nhào vào nàng một lần? Ta vốn có thương tích trong người, thể lực thật sự suy yếu, tối hôm qua nhận ra là nàng nên cũng không dám giãy dụa quá mức, lo lắng làm nàng bị thương, rồi nhịn không được nôn ra máu, thương thế lại tăng thêm.”

Đoan Mộc Điềm nhất thời ngẩng đầu nhìn trời, không còn gì chống đỡ.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, hơn nữa hắn còn nói bị hộc máu, trên mặt nàng không khỏi nóng lên, cộng thêm nguyên nhân làm bộ dạng hắn suy yếu chịu không nổi như vậy, cảm giác tội lỗi kia của nàng lại càng tăng thêm.

Quân Tu Nhiễm yên lặng liếc nhìn nàng một cái, khóe miệng khẽ cong không để người ta phát hiện ra, sau đó lại nhíu mi thu lại sắc mặt, tiếp tục sâu kín nói: “Hôm nay ta sớm tiến cung đi thỉnh cầu phụ hoàng, tuy nói là muốn tìm nữ tử làm bẩn sự trong sạch của ta, để nàng phụ trách, nhưng kì thật bởi vì biết đó là Điềm Điềm nên mới có thể nói như vậy.”

“Điềm Điềm” Hắn bỗng nhiên bắt lấy hai tay nàng, ngẩng đầu trực tiếp nhìn vào mắt nàng nói: “Ta thực may mắn vì tối qua đi theo đường đến Đoan Mộc vương phủ, càng may mắn vì người nàng gặp được hôm qua chính là ta, bằng không ta chắc chắn sẽ phát điên. Điềm Điềm, mười năm không gặp, ta mỗi ngày đều chờ nàng hồi kinh.”

Bị hắn nhìn chăm chú như thế, Đoan Mộc Điềm chợt có chút mơ hồ, còn có chút bối rối không biết làm sao.

Nàng thế nào cũng không ngờ được hắn lại nói với nàng những câu này, điều này có nghĩa gì? Thổ lộ? Bày tỏ tình yêu? Nàng thật sự…… cho tới nay cũng chỉ coi hắn như bằng hữu mà thôi!

Nàng cơ hồ theo bản năng mấp máy miệng, sắc mặt căng thẳng, đạm mạc nói: “Đêm qua chỉ là ngoài ý muốn, ta cho tới bây giờ chưa từng muốn ngươi phụ trách, cũng không nghĩ muốn phụ trách với ngươi.”

“Điềm Điềm.”

“Ngươi là Tam điện hạ vang danh khắp thiên hạ, không biết có bao nhiêu nữ tử đem ngươi làm tình nhân trong mộng, chỉ cần ngươi liếc mắt một cái là mừng rỡ như điên. Ngươi muốn kiểu Vương phi nào, chỉ cần ngươi mở miệng, các nàng tự nhiên sẽ vui vẻ tiến đến………”

“Ta chỉ cần nàng!”

“Ta không muốn lập gia đình!”

Quân Tu Nhiễm nhíu mày, bỗng nhiên lại cúi đầu nặng nề ho khan, máu tươi theo khóe miệng hắn tràn ra, sắc mặt càng tái nhợt.

Đoan Mộc Điềm nhíu mi, đáy mắt xẹt qua chút thân thiết, đưa tay đặt lên cổ tay hắn, thân mình hắn lúc này bỗng nhiên nghiêng qua yếu ớt ngã vào trong ngực nàng.

“Quân Tu Nhiễm!”

Nàng cả kinh vội nâng hắn dậy, hắn đưa tay vòng quanh lưng nàng, mặt dán trên bụng nàng cọ cọ hai cái, thì thào nói: “Đoan Mộc Điềm, từ sau khi rời khỏi thôn Tam Trạch, chín năm bảy tháng hai mươi ba ngày, ta mỗi ngày đều nhớ đến nàng. Hai năm trước cuối cùng ta cũng tìm được hành tung của nàng, đi Việt Châu tìm nàng nhưng lại bỏ lỡ. Ngày ba tháng ba, ta ở bên Nguyệt Hồ trong Hoa Thành nhìn thấy nàng, lại trong nháy mắt không thấy đâu nữa, sau đó cũng bỏ lỡ, rốt cục nghe nói nàng trở lại kinh thành, ta liền vội vội vàng vàng trở về, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy. Điềm Điềm, cho dù nàng không muốn lập gia đình, nhưng nàng không để ý đến phản ứng của ta làm bẩn trong sạch của ta, nàng phải chịu trách nhiệm.”

Đoan Mộc Điềm vươn tay vốn định dìu hắn lên, nghe vậy liền dừng lại, sau đó nhẹ nhàng buông xuống, nghiêng đầu nhìn xa xa, ánh mắt trầm ngưng không biết suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, nàng cúi đầu nhìn hắn, đưa một tay nâng hắn lên, chính nàng cũng thuận thế đứng lên, lạnh lùng nói: “Bị thương nặng như vậy, ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt.” Ánh mắt hắn sáng lên, cứ như thế dựa hơn nửa người vào người nàng, vui rạo rực nói: “Nàng chuyển tới Nghiêu vương phủ chăm sóc ta đi.”

“Không có khả năng!”

“Vậy ta đến Đoan Mộc vương phủ ở một thời gian.”

“Có tin bây giờ ta ném ngươi ra ngoài hay không?”

“Nàng đang ở kinh thành rõ ràng cách ta không xa, ta không được thấy nàng, còn phải chịu nỗi khổ tương tư, làm sao có thể nghỉ ngơi tốt?”

“Thân thể là của chính ngươi, liên quan gì đến ta?”

“Ta đây bị thương nghiêm trọng như vậy vốn là do nàng tạo thành, nàng dù sao cũng phải chịu trách nhiệm chăm sóc ta thật tốt.”

“Ngươi xác định là ta tạo thành ?”

“Vốn bị thương mặc dù nghiêm trọng, nhưng còn có thể tự sinh hoạt, nhưng tối hôm qua bị nàng chà đạp một phen, vừa rồi lại bị nàng đánh một chưởng, đã sớm không tự sinh hoạt được nữa rồi.”

Một câu này của hắn nhất thời khiến cho khóe miệng Đoan Mộc Điềm co rút, sau đó đột nhiên buông tay, duỗi tay trực tiếp đẩy hắn ngã trên đất, rồi xoay người nhanh chóng rời đi.

Quân Tu Nhiễm không khỏi kêu rên một tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng lướt qua rời đi một lần nữa, không khỏi há hốc mồm.

Thật sự chọc giận nàng rồi sao?

Hắn đứng lên định đuổi theo nhưng vừa đứng được một nửa lại bỗng nhiên ngã sụp xuống, tiếp theo là một trận thở dốc ho khan không ức chế được mà đến, lại có máu tươi từ trong miệng chảy ra, cả ngươi đều ẩn ẩn đau.

Hắn nhíu nhíu mày, không khỏi thầm than một tiếng.

Lần này thật đúng là tự làm bậy!

Có tiếng bước chân truyền đến, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Đoan Mộc Điềm vòng trở về, đứng cách hắn ba bước thì dừng lại, chau mày nhìn bộ dáng của hắn, tiếp đó, giống như không có kiên nhẫn nói: “Ngươi còn không đi?”

Hắn thở dốc, áp chế hơi thở hỗn loạn cuồn cuộn trong cơ thể, cười khổ ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Ta đứng lên không nổi.”

“. . . . . .”

Hắn lại cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng nỉ non: “Lúc nào cũng để nàng nhìn thấy bộ dạng chật vật của ta.”

Đoan Mộc Điềm ngẩn ra, trong mắt nhanh chóng xẹt qua chút gì đó, sau đó đi qua vài bước đỡ hắn lên.

“Ta đưa ngươi đi nghỉ ngơi!”

Trong mắt hắn hơi loé sáng, nhưng lúc này không có động tác dư thừa, chỉ tùy ý để nàng đỡ đi về phía trước.

Bởi vì hắn thật sự không cử động được.

Bên trong phòng nhỏ của Xuất Vân Các, Quân Tu Nhiễm sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, lão vương phi ngồi ở mép giường cẩn thận khám bệnh cho hắn, khẽ cau mày, lát sau mới buông tay hừ lạnh nói: “Vốn là bị thương nghiêm trọng, còn không biết nghỉ ngơi dưỡng thân mình cho tốt, cứ giày vò như vậy, ngươi không có khả năng sinh hoạt luôn cũng đáng!”

Quân Tu Nhiễm câm miệng không nói, thần sắc bình tĩnh, cũng chẳng khác nào nói hắn căn bản không để lời của lão vương phi vào tai.

Có thể không giày vò sao? Không giày vò có thể ép phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn sao? Không giày vò có thể nhìn thấy Điềm Điềm nhanh như vậy sao, lại còn phản công lại nàng? Không giày vò hiện tại có thể nằm ở Xuất Vân Các của Điềm Điềm nhà hắn sao?

Bên cạnh Đoan Mộc Cảnh hợp thời nói: “Mặc dù Tam điện hạ bản thân bị trọng thương, nhưng ở lại chỗ của muội muội cũng không thích hợp.”

“Bổn vương cùng Điềm Điềm đã có hôn ước, ở nơi này có gì không ổn?”

“Chỉ cần muội muội ta một ngày chưa gả cho ngươi, ngươi ở chỗ này chính là không ổn.”

“Bổn vương sở dĩ bị thương nghiêm trọng như vậy cũng có một phần nguyên nhân của Điềm Điềm, nàng lại là vị hôn thê của bổn vương, chiếu cố ta cũng là theo lẽ thường.”

“Vậy ngươi cũng không cần thiết phải ở lại trong Xuất Vân Các.”

“Như thế không phải vừa hay Điềm Điềm có thể tránh khỏi việc đi lại bôn ba hay sao?”

Hai người này, sao lại đấu nữa?

Thần công tử yếu ớt nhoài người nằm bò trên tháp, nhìn Tam điện hạ, lại nhìn cháu trai nhà mình, cuối cùng đem ánh mắt nhìn sang Tiểu Điềm Điềm – mục tiêu tranh đấu vĩnh viễn của hai người này, hắn cười đến đê tiện, vẻ mặt không có ý tốt.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Đoan Mộc Điềm quay đầu lại, lạnh lẽo nhìn hắn.

Lão vương phi không khỏi ngẩn người, nhìn Quân Tu Nhiễm đột nhiên vô sỉ như vậy, một chút kinh ngạc xẹt qua trong mắt, quay đầu nhìn cháu gái nhà mình.

Bà chỉ biết chuyện mười năm trước Quân Tu Nhiễm cùng Điềm Điềm đã ở chung một đoạn thời gian, còn chuyện khác, bà cũng không biết rõ.

Giờ phút này xem ra, sao lại giống như…………

Đang lúc hai người ở trong Xuất Vân Các đấu khấu, một người xem náo nhiệt, một người kinh ngạc, một người lúc nào cũng đặt mình ở bên ngoài không liên quan, thì bên ngoài có tiếng huyên náo vang lên, từ xa xa lại gần Xuất Vân Ccác.

Sắc mặt lão vương phi bỗng trầm xuống, “xoạt” đứng lên đi ra ngoài cửa.

Ngoài cửa lớn của Xuất Vân Các, các phu nhân tiểu thư công tử thiếu gia cùng bọn nha hoàn ngăn ở ngoài cửa nhốn nháo loạn thành một đoàn, thần sắc mỗi người đều kích động, xô đẩy kêu gào, vừa thấy lão vương phi đi ra, nhất thời yên lặng nhưng sau đó còn huyên náo hơn.

“Vương phi, không biết chúng ta phạm phải sai lầm gì, sao lại bị đuổi ra khỏi vương phủ?”

Người lên tiếng là lão phu nhân nhị phòng, giờ phút này cái gì tao nhã tôn quý đều bị ném lên chín tầng mây, chỉ còn lại chuyện khiến cho bọn họ kinh sợ mà hoảng hốt kích động.

Lão vương phi nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi nhướn mày, lúc này một người bước ra từ phía sau bà, chính là Đoan Mộc Điềm.

Nàng vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, bởi vì tất cả mọi người đều biết, sở dĩ gặp phải chuyện ở riêng nhanh như vậy, kì thật đều liên quan đến quận chúa!

Đối mặt với đủ loại ánh mắt tràn ngập địch ý phẫn hận bất mãn, Đoan Mộc Điềm hờ hững nhìn, lạnh giọng nói: “Các ngươi không làm gì sai cả, cũng không phải đuổi ngươi ra ngoài vương phủ. Đây chẳng qua là ấn theo quy củ ở riêng mà thôi, phân ra tự mình sinh sống, sau này vẫn là người của Đoan Mộc gia. Nơi ở của các ngươi đều đã chuẩn bị tốt, cũng không kém viện các ngươi ở trong vương phủ.”

Nhưng bọn họ làm sao có thể nghe vào? Ngược lại càng ầm ĩ lợi hại.

“Quận chúa, lão thân ở trong phủ hơn nửa đời người, tự hỏi luôn luôn an phận thủ thường, không có sai lầm gì lớn, quận chúa sao ngài lại nhẫn tâm đuổi lão thân đi chứ?”

“Đúng vậy, quận chúa, nếu chúng ta làm gì khiến ngài cảm thấy mất hứng, ngài cứ việc nói, vì sao lại đuổi chúng ta ra khỏi vương phủ chứ?”

Một đám người làm ầm ĩ, một ngụm cắn chết chữ “đuổi” khỏi vương phủ, mặc dù nhìn như cầu xin tha thứ nhưng từng câu đều muốn nói Đoan Mộc Điềm hãm hại trưởng bối, bức người đến vách núi.

Đoan Mộc Điềm không khỏi nheo mắt, chợt cười lạnh một tiếng, nói: “Xem ra nói chuyện đàng hoàng với các ngươi, các ngươi căn bản không nghe vào, ta nhất định phải đem da các ngươi từng tầng từng tầng lột xuống mới cam tâm phải không? Một khi đã như vậy, tốt lắm, các ngươi nghe rõ cho ta, chuyện ở riêng đã quyết định sẽ không sửa đổi, các ngươi có hai sự lựa chọn, hoặc là im lặng cầm một ít tài vật này nọ của các ngươi đi đến phủ đệ ta đã chuẩn bị, đương nhiên, nếu cảm thấy nơi đó không hài lòng, muốn tìm chỗ khác thích hơn thì tùy các ngươi, hoặc là dứt khoát theo như lời các ngươi, bị đuổi ra vương phủ, cái gì cũng đừng nghĩ đến!”

Cửa lớn Xuất Vân Các trong phút chốc một mảnh tĩnh mịch, mặc kệ là lúc trước ầm ĩ thế nào, giờ phút này sau khi nghe nói như vậy, lập tức im lặng, ngược lại nhìn chằm chằm Đoan Mộc Điềm.

Tựa như muốn từ trên mặt nàng nhìn ra cho dù chỉ là chút ít vui đùa, nhưng người có suy nghĩ đều hiểu, nàng tuyệt đối nói được làm được.

Hơn nữa, bọn họ vừa mới nghe được thảm cảnh của Vinh Cầm Viện, nàng lại không nể mặt cô nãi nãi, mạnh mẽ đổ nước có mị dược vào miệng Vinh Cầm Viện, sau đó không chút nể mặt lão tổ tông, thậm chí lão tổ tông còn nói không lại nàng.

Quyết đoán rõ ràng như thế, thủ đoạn sắc bén như thế, thậm chí là tâm ngoan thủ lạt.

Đó là một nữ tử……Không, không, đó là chuyện mà người bình thường có thể làm ra sao?

Cho nên giờ phút này cùng nàng đối mặt, có người chợt cảm thấy như một làn nước lạnh không biết từ nơi nào trong cơ thể dâng lên, nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, khiến cho bọn họ rùng mình một cái.

Chỉ bằng một câu này, có người liền sinh ra vài phần lui ý, ngẫm lại kỳ thật quận chúa cũng không bạc đãi bọn họ, an bài tốt chỗ ở cho bọn họ, ngoài việc được phép mang đi tài vật, mỗi nhà đều được thêm mười vạn lượng bạc.

Mười vạn lượng bạc đối với Đoan Mộc vương phủ mà nói quả thật không nhiều lắm, nhưng đối với bọn họ lại là một khoản lớn, dù sao bọn họ cũng chỉ là chi thứ, mà còn là chi thứ của thứ xuất, bình thường trong vương phủ ngoại trừ tiền tiêu vặt hàng tháng ra, kỳ thật cũng không có thu nhập nào khác.

Nếu chia ra ngoài, vẫn có thân phận là người của Đoan Mộc vương phủ, còn cung cấp cho bọn họ nhiều lợi lộc. Hơn nữa nam tử của Đoan Mộc gia, đại bộ phận đều nhậm chức trong triều, nếu ở lại Đoan Mộc vương phủ, sau này sợ là cũng sẽ bị bạc đãi.

Lão vương phi đứng tại chỗ nhìn tất cả mọi việc, đôi mắt nhịn không được sáng lên, giống như muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Khí thế như vậy, thủ đoạn như vậy, quyết đoán như vậy, uy hiếp như vậy, cho dù là bà e rằng cũng kém hơn.

Nhưng dù vậy, chung quy vẫn có mấy người không cam tâm rời khỏi vương phủ, hoặc là muốn được nhiều hơn, hoặc muốn đòi ở lại vương phủ, hoặc cảm thấy phía sau mình có chỗ dựa vững chắc nên không sợ hãi.

“Quận chúa làm theo cách như vậy, không khỏi có chút ngang ngược!”

Đoan Mộc Điềm lạnh lùng nhìn về phía người nọ, rất nhanh liền nhận ra, đây là con trai trưởng của chi thứ hai, lại nói nàng phải gọi hắn một tiếng đường thúc. Hắn giờ phút này vẻ mặt phẫn uất, rất có vẻ đòi khiển trách hành vi của Đoan Mộc Điềm.

“Xem ra ngươi đã có lựa chọn.” Đoan Mộc Điềm căn bản không để ý tới hàm ý trong lời nói của hắn, quay đầu nói với nha hoàn bên cạnh: “Đem Đoan Mộc Như đuổi ra khỏi vương phủ, hết thảy tài vật của hắn đều thu vào khố phòng, mặc khác mười vạn lượng của chi thứ hai bị giảm bớt chín vạn lượng!”

“Cái gì?” Mọi người đều thật sự sợ hãi, mà Đoan Mộc Điềm sau khi phân phó nha hoàn xong lại mắt lạnh đảo qua bọn họ, nói: “Còn có ai theo lựa chọn thứ hai? Dứt khoát đứng ra cùng nhau nói đi.”

Ngươi đột nhiên làm như vậy, còn ai dám nói thêm nữa?

Ngay cả vài vị vừa rồi đứng cùng Đoan Mộc Như, giờ phút này cũng lui xuống vài phần, con mắt chuyển nhanh như chớp, giống như cân nhắc thiệt hơn. Mà Đoan Mộc Như sau khi sửng sốt, toàn thân hỏa diễm bốc lên, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng bay thẳng đánh tới Đoan Mộc Điềm.

Sắc mặt mọi người lại biến đổi, Cẩm Tú cùng Nguyên Hương đứng bên cạnh không nói hai lời liền che trước mặt quận chúa, lại đột nhiên có một lực đột nhiên đánh úp lại, đem các nàng đẩy sang bên cạnh, tiếp theo Đoan Mộc Điềm đột nhiên xông lên, một chưởng đánh ra, lại nhấc chân trực tiếp đạp người kia xuống đất.

“Rầm” một tiếng, là âm thanh Đoan Mộc Như bị đạp trên mặt đất, trực tiếp đánh vào tim đám người bên cạnh, làm cho tâm linh bọn họ đều run rẩy.

Lão phu nhân chi thứ hai thét lên kinh hãi chạy lại, chợt có một thân ảnh xinh đẹp tốc độ nhanh hơn, trực tiếp nhào tới, lớn tiếng hô với Đoan Mộc Điềm: “Đoan Mộc Điềm, nữ nhân ác độc nhà ngươi, dám nặng tay với cha ta, ta….A!”

Người còn chưa tới nơi, lời còn chưa dứt, đã bị Đoan Mộc Điềm một cước đạp bay ngược ra ngoài.

“Phụt” một tiếng, người đang giữa không trung liền phun ra một ngụm máu tươi.

Đoan Mộc Điềm nhíu mày, thầm nghĩ hôm nay gặp máu thật nhiều.

Mũi chân nàng nhẹ khêu một chút, lại đá Đoan Mộc Như cùng người kia ra, đảo qua một đám người bị cơn thịnh nộ của nàng dọa sợ: “Còn ai muốn đi lên thử?”

Mọi người đồng loạt co rúm lại, vừa rồi còn có vài người rục rịch cũng hoàn toàn im lặng.

Trong phòng, Thần công tử ghé vào cửa sổ thấy vậy mặt mày hớn hở, miệng vui rạo rực nói: “Tiểu Điềm Điềm nhà ta quả nhiên bưu hãn, trực tiếp động thủ cho đám vô liêm sỉ này nhìn, ngay cả rắm cũng không dám phóng một cái! Nên như vậy mới đúng.”

Ở phía sau hắn, Quân Tu Nhiễm nghiêng tai nghe động tĩnh ngoài phòng, lại nghe Thần công tử nói vậy, khóe miệng cũng gợi lên nụ cười mềm nhẹ.

Hắn vẫn biết Điềm Điềm là dạng cường hãn.

Ngoài cửa, một hồi lẫm liệt của Đoan Mộc Điềm rốt cục hoàn toàn doạ sợ những người này, hơn nữa thị vệ trong phủ cũng xuất hiện xung quanh, đối với bọn họ như hổ rình mồi, khiến bọn họ không dám có ý tưởng dư thừa không nên có, tuy khó tránh có chút không cam lòng, nhưng đơn độc ra trận chưa kịp chiến thắng đã chết trước.

Bọn họ rất nhanh lui xuống, ngoan ngoãn ở riêng, mà Đoan Mộc Như cùng thê thiếp con cái của hắn, ngoại trừ quần áo mặc trên người, cái gì cũng không được mang đi.

Cho dù hắn có thể là tay sai của những người khác, muốn thử thái độ của Đoan Mộc Điềm cho nên mới gặp tai nạn như vậy. Nhưng chuyện sau đó mới là chuyện bọn hắn cần phải lo lắng, cùng Đoan Mộc Điềm không có nửa điểm liên quan.

Nhìn một đám người chậm rãi rời đi, lão vương phi giật mình, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhiên thở dài một hơi.

Quay đầu nhìn cháu gái vẻ mặt không chút thay đổi, bà cười khẽ kéo tay nàng nói: “Điềm Điềm, chỉ có cháu mới có biện pháp.”

Đoan Mộc Điềm kinh ngạc quay đầu nhìn bà, lắc đầu nói: “Cháu so ra chỉ là trực tiếp hơn một chút mà thôi.”

Còn không phải như nhau sao? Có thể tưởng tượng để làm lưu loát như vậy, thậm chí là trực tiếp không tiếc dùng phương thức thô bạo, không để ý thế tục, cũng không cố kị chèn ép của mọi người, không phải tùy tiện người nào cũng quyết đoán làm ra được.

Bằng không, lão vương phi đâu đến nỗi đến tận bây giờ vẫn chưa đuổi được đám người cả ngày rảnh rỗi không lục đục với nhau thì là tranh cãi không ngớt kia? Còn không phải bởi vì có nhiều băn khoăn, khiến cho một số việc không dám mạnh tay mà làm?

Cho nên lúc này Đoan Mộc Điềm dễ dàng làm những chuyện như vậy, quả thật lại là những chuyện lão vương phi luôn muốn làm, nhưng vẫn chưa thể hoàn thành đại nguyện trong lòng.

Lão vương phi kéo tay nàng, tâm tình kích động, cũng không biết nên nói gì mới phải.

Đoan Mộc Điềm thấy bà như vậy, khóe miệng không khỏi nhẹ cong lên một chút, lai hỏi: “Tổ mẫu, tổ mẫu quên việc để người của bản phòng cùng đi ra ngoài sao? “

Bản phòng là một mạch của dòng chính, là thiếp thất của tổ phụ cùng con vợ kế.

Lão Vương phi sửng sốt, cũng không biết suy nghĩ chút cái gì, bỗng nhiên than khẽ, nói: “Trước hết như vậy đã.”

Đoan Mộc Điềm nhẹ nhíu đôi mi thanh tú, không khỏi có chút nghi hoặc.

Nếu đã muốn mở đầu, cùng nhau phân ra ngoài là tốt nhất, tổ mẫu vì sao lại do dự?

Đối mặt với sự khó hiểu của nàng, lão vương phi vỗ vỗ tay nàng, sau đó xoay người đi ra ngoài, nói: “Ở riêng có nhiều chuyện phải làm, ta sẽ không ở trong này lâu.”

Lúc nha hoàn đỡ bà rời đi, Đoan Mộc Điềm vẫn tràn đầy khó hiểu, phía sau đột nhiên vang lên giọng Thần công tử: “Cha ta khi còn sống, ngoài mẫu thân ta ra còn có hai tiểu thiếp khác, mặc dù không phải trắc phi mà chỉ là thiếp thất, nhưng một lần như vậy đã khiến mẫu thân cực kì thương tâm, tình cảm của hai người chìm vào đóng băng, phụ thân lại hàng năm không có ở kinh thành, khiến cho mọi chuyện càng không hòa hoãn nổi. Sau lại có một lần mẫu thân gặp phải nguy hiểm, là Nhị nương liều chết cứu bà, trước lúc nàng chết mẫu thân đã hứa, chỉ cần bà còn sống một ngày, sẽ che chở hai đứa con của nhị nương được bình yên. Cũng vì nhị nương trước khi chết nói một phen nên mẫu thân mới bớt lạnh nhạt với cha ta môt chút, lại sau đó mới có ta.”

Đoan Mộc Điềm ngẩn ra, nàng thật không biết thì ra lại có chuyện như vậy, quay đầu nhìn về hướng tổ mẫu rời đi, lẳng lặng không biết suy nghĩ cái gì.

Được một lát, nàng bỗng nhiên nói: “Cháu đã biết. Tuy rằng cháu không hiểu rõ chuyện này, cũng không biết tổ phụ rốt cục là dạng người gì, có thể cháu… không thích ông ấy!”

Thần công tử nhất thời liền vui vẻ, theo đó vẻ mặt có chút hoảng hốt, thì thào giống như tự nói với mình: “Ta cũng không biết phụ thân rốt cục là dạng người gì, nhưng ta từng nghe mẫu thân nói, mẫu thân xuất thân giang hồ, vốn là không quyền không thế không có thân phận tôn quý, năm đó phụ thân cưới hai phòng tiểu thiếp kia cũng là do tổ phụ bắt buộc.”

“Nếu thực không thích, cho dù bất đắc dĩ cưới, sau đó liền gạt sang một bên là được, như thể nào lại có tới mấy đứa con với nữ nhân đó?”

Thần công tử: “…….”

Hắn cũng không biết nha, hắn chẳng qua chỉ là nghe mẫu thân nói qua thôi, cụ thể chuyện trong phủ xảy ra như thế nào, hắn căn bản không thể biết được!

Đoan Mộc Điềm nhíu mi, không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa, xoay người đi vào Xuất Vân Các.

Bóng người chợt lóe, Đoan Mộc Cảnh xuất hiện trước cửa, Thần công tử không khỏi ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn: “Tiểu Cảnh, cháu sao lại đi ra?”

Hắn nghĩ tiểu tử này sẽ ở lại bên trong, ngăn cản Quân Tu Nhiễm cùng Tiểu Điềm Điềm, vừa nhìn chằm chằm Quân Tu Nhiễm không cho hắn có động tác xấu mới đúng.

Sao lại đi ra như thế?

Đoan Mộc Cảnh nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, phủi phủi góc áo giống như không có việc gì nhẹ nhàng rời đi.

Thần công tử vô tội nháy mắt mấy cái, lại nghiêng mắt nhìn Xuất Vân các phía sau, không biết suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên nhếch miệng đê tiện khẽ cười một tiếng, rồi cũng thong thả rời đi.

Bên trong phòng nhỏ, Đoan Mộc Điềm đi vào nhìn thấy Quân Tu Nhiễm ánh mắt trong suốt nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên, chuyển tầm mắt sang một bên, nói: “Ta đã cho người đến báo cho Nghiêu vương phủ, để bọn họ đón ngươi trở về.”

Dứt lời, không thấy có động tĩnh, Đoan Mộc Điềm ngạc nhiên chuyển ánh mắt nhìn qua, nhưng lại thấy hắn nhắm mắt lại, bộ dáng ta đang ngủ, cái gì cũng không nghe thấy.

“………”

Lúc này, có xe ngựa xa hoa không trở ngại tiến vào trong hoàng cung, có người ngoan ngoãn đứng thẳng chờ nghênh đón phía trước, khi xe dừng lại, từ phía trên đi xuống, không phải Phượng Lâu còn có thể là ai?

“Đại tổng quản!”

Thấy có người hành lễ với mình, Phượng Lâu tà tà liếc hắn một cái, đuôi mày nhướn lên, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một chút kinh ngạc, không chút để ý nói: “Ừ, đây không phải là hồng nhân bên cạnh thái hậu nương nương sao? Lộ tổng quản, ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”

Cùng là tổng quản, nhưng địa vị lại khác nhau. Phượng Lâu là tổng quản của cả hoàng cung, Lộ tổng quản này chỉ là tổng quản trong cung thái hậu.

Lộ tổng quản cười nịnh hành lễ nói: “Không dám nhận khen ngợi của đại tổng quản, nô tài chỉ là vận khí tốt, nhận được sự chú ý của thái hậu nương nương. Nô tài lần này cũng là phụng mệnh lệnh của thái hậu nương nương, đặc biệt đến tìm đại tổng quản, không ngờ ngài phải xuất cung nên đứng ở đây chờ, nếu có gì mạo phạm đến đại tổng quản, mong đại tổng quản thứ tội.”

Phượng Lâu thiên kiều bá mị từ trên xe đi xuống, sửa sang lại tóc đen, nhìn gương đồng nhỏ vỗ vỗ hai má, nâng giọng nói: “Không biết thái hậu nương nương đến đây tìm ta là có chuyện gì phân phó?”

“Đại tổng quản nói quá lời, cũng không phải phân phó gì, thái hậu nương nương chỉ cho nô tài đến đây hỏi chút chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Thái hậu nương nương nghe nói việc Tam điện hạ hôm nay khóc trên Kim Loan điện, gặp phải loại chuyện kia, thái hậu nương nương vô cùng đau lòng, nghe nói hoàng thượng còn hạ chỉ tứ hôn cho Điềm quận chúa cùng Tam điện hạ, không biết hoàng thượng nghĩ thế nào?”

Phượng Lâu nhẹ khơi lên đuôi lông mày, đột nhiên xẹt qua một tia bén nhọn, lành lạnh liếc nhìn qua, nói: “Tâm tư của hoàng thượng là chuyện ta có thể phỏng đoán sao? Làm nô tài, nên tuân thủ tốt bổn phận của nô tài, nói ít làm nhiều, bằng không tai vạ sẽ ập đến.”

Lúc này trán của Lộ tổng quản rịn đầy mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu, nói: “Đại tổng quản nói phải, nô tài đây cũng là phụng mệnh thái hậu nương nương đến nơi này thăm dò ý tứ, không hơn.”

“Thái hậu nương nương nếu thật sự muốn biết, trực tiếp đi tìm hoàng thượng chẳng phải xong sao? Cần gì đến chỗ nô tài ta thăm dò ý tứ? Nô tài chính là nô tài, chỉ biết làm việc theo chỉ thị của hoàng thượng, cái khác, bất kể cái gì cũng không biết!”

Nói xong, Phượng Lâu liền lướt qua Lộ tổng quản, đi sâu vào trong hoàng cung.

Lộ tổng quản sửng sốt, xoay người nhìn Phượng Lâu căn bản không để hắn vào mắt nhẹ nhàng đi xa, giật mình, sau đó bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, xuỳ một tiếng, “Phi! Diễn cái gì chứ?”

Sớm đã đi xa ngoài mấy chục bước, theo lí là Phượng Lâu không nghe được chút lời nói xem thường kia lại bỗng nhiên dừng bước, xoay người âm trầm nhìn hắn, nói: “Ngươi vừa nói cái gì?”

Lộ tổng quản cả kinh, nhất thời sắc mặt đại biến, mồ hôi lạnh dày đặc trên trán, cuống quít nói: “Nô tài cái gì cũng không nói, không biết vì sao đại tổng quản lại hỏi như vậy?”

Thần sắc Phượng Lâu lạnh lẽo, thu hồi gương đồng bảo bối, trên tay còn cầm một khăn phương tú, xoay người đong đưa quay trở lại, cằm khẽ nhếch một góc kiêu căng mà bễ nghễ, sau đó phất tay, một cái tát đánh bay Lộ tổng quản ra ngoài.

Lộ tổng quản lúc này gục trên mặt đất, “Phụt” một tiếng phun ra một miệng máu tươi, trong đó còn kèm theo hai cái răng nanh dính máu.

Biến cố cùng đau đớn đột nhiên ập tới khiến hắn vô cùng sợ hãi, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Phượng Lâu đã đi vào, há mồm thuận miệng nói: “Ta là người bên cạnh thái hậu nương nương……..”

Lời còn chưa dứt, liền “ầm” một tiếng, lần này bị một cước đá bay ra ngoài.

Phượng Lâu lạnh lùng cười, sát khí âm tà phát ra, lại đi tới nhấc chân, một cước dẫm lên người hắn, dùng lực nghiền xuống hai cái.

“Hồng nhân bên người thái hậu nương? Thì sao? Cho dù là thái hậu nương nương cũng không dám bất kính với bổn tổng quản, cẩu nô tài ngươi cả gan dám nhục mạ bản đại tổng quản? Muốn chết!”

Hắn là ai chứ? Hắn là Phượng Lâu!

Ngoại trừ chức đại tổng quản trong hoàng cung ra, hắn còn là Vương gia, thấy hoàng thượng cũng không cần quỳ xuống, thái hậu thấy hắn cũng phải khách khí!

Ngoài cung, Nghiêu vương phủ, có người của Đoan Mộc vương phủ đến bái phỏng, được nhiệt tình nghênh đón đi vào, biết được thì ra đúng là thương thế của Vương gia tăng thêm, mọi người đều sợ hãi, vội hỏi: “Không phải có người đi theo hầu hạ chủ tử sao? Người đó đâu?”

“Cái gì? Không thấy? Ngay cả xe ngựa đứng ngoài Đoan Mộc vương phủ cũng không biết đi đâu?”

“Ai nha, như vậy làm sao được? Chủ tử bị thương nghiêm trọng, sau khi quay về kinh còn chưa có tĩnh dưỡng tốt, cứ tiếp tục như vậy nếu để lại di chứng gì, thật đúng là nguy.”

“Mau mau đón chủ tử về.”

“Đón cái gì mà đón? Đoan Mộc lão vương phi một tay y thuật so với ngự y trong cung chỉ có cao hơn, liền nhờ lão vương phi khám chữa bệnh cho chủ tử chúng ta một chút đi.”

“Này được, vậy để tiện cho việc lão vương phi khám chữa bệnh cho chủ tử, chúng ta cũng không cần đi đón chủ tử trở về, đành làm phiền Đoan Mộc vương phủ.”

“Quấy rầy như vậy, thật là ngượng ngùng, còn phải xin vị huynh đệ này sau khi trở về thay nhóm huynh đệ chúng tôi nói với lão vương phi, Cảnh thế tử, còn có quận chúa, nhất định càng phải thay chúng tôi thăm hỏi quận chúa, sau đó chủ tử nhà chúng tôi liền giao cho nàng.”

“Việc chiếu cố chủ tử vốn nên là bổn phận của chúng tôi, nhưng bất đắc dĩ chúng tôi ngoài việc đánh đánh giết giết ra, không am hiểu nhất chính là chiếu cố người khác, nghe nói quận chúa huệ chất lan tâm, tâm tư tinh tế, dịu dàng động lòng người, làm phiền quận chúa chiếu cố giúp chủ tử đáng thương đang bị trọng thương nhà chúng tôi, nếu có việc khác cần chúng tôi cống hiến sức lực, xin cứ việc phân phó không cần khách khí.”

“Vị huynh đệ này sắc mặt sao lại khó coi như vậy? Chẳng lẽ là thân mình không thoải mái? Vậy nên mau mau trở về nghỉ ngơi thật tốt nha!”

“Ai nha, coi sắc trời không còn sớm, từ Nghiêu vương phủ đến Đoan Mộc vương phủ cũng khá dài, chúng ta cũng không nên trì hoãn thời giờ về phục mệnh của vị huynh đệ này.”

“Đúng vậy, đúng vậy, vị huynh đệ này, tạm biệt, chủ tử nhà chúng tôi tạm thời giao cho các ngươi.”

Người đáng thương từ Đoan Mộc vương phủ đi qua kia trực tiếp bị đùa giỡn đến váng đầu não trướng, nhãn mạo kim tinh, hai mắt vô thần phiêu phiêu không biết gì, thẳng đến lúc bị một đám người vui vẻ tiễn ra khỏi Nghiêu vương phủ, đi rất xa vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Mà ở trước cửa Nghiêu vương phủ, có một chiếc xe ngựa lẹp xẹp dừng lại, tùy tùng ngồi phía trước lái xe lúc này bị người ta kéo xuống, khen tới tấp.

“Huynh đệ, làm tốt lắm!”

Có người vỗ tay để tiện cười, nói: “Cái này rất tốt, chủ tử có thể cùng Điềm quận chúa sớm chiều ở chung, chính là không biết có hay không nhân cơ hội lại đem quận chúa làm…….Hắc hắc hắc!”

Ngoài cửa lớn Nghiêu vương phủ, tiếng cười đê tiện trong phút chốc hóa thành một mảnh, dư âm lượn lờ, ba ngày chưa dứt.

Trong Đoan Mộc vương phủ, Đoan Mộc Điềm không hiểu sao rùng mình một cái, mà ngay lúc này, người nào đó nãy giờ thủy chung không đem ánh mắt rời khỏi người nàng, bỗng nhiên mở miệng, có vài phần không xác định nói: “Điềm Điềm cái bớt trên mặt nàng, có vẻ như….nhạt màu một chút thì phải?”

“Hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.