Diệp Tinh Bắc hít một hơi:"Đúng là nhiều." Cố Quân Trục nắm cái tay nhỏ mềm mại của đứa bé, hững hờ nói: "Cũng chỉ là lo cho thân mình thôi, đạt thì lại kiêm tể thiên hạ, chỉ cần có đủ khả năng, tôi đồng ý hỗ trợ để giúp, nhưng điều kiện để tôi giúp đỡ bọn họ, chính là tôi phải có tiền! Tôi nhất định phải có một kế hoạch kinh doanh thật tốt, để tiền của công ty tôi càng ngày càng nhiều thì tôi mới có thể càng giúp được nhiều người hơn, nếu như tôi chỉ làm kẻ ba phải, làm đứa con tán tài, vậy thì dù trong nhà có một tòa Kim Sơn, cũg sớm muộn cũng sẽ bị tôi moi hết." "Ừ, anh nóiđúng!" Quen biết lâu như vậy rồi, Diệp Tinh Bắc lần đầu tiên tán thành vớilời giải thích của Cố Quân Trục, không tranh cãi với Cố Quân Trục. Hình tượng đổ nát của Cố Quân Trục trong mắt cô không còn đổ nát nữa, bây giờ còn vĩ đại hơn rất nhiều. Loading... Cố Ngũ Gia giàu có ởkinh thành, là người đàn ông trẻ tuổi giàu có nhất, không phải là không có đạo lý. Người đàn ông này thực sự là... Biết cách làm giàu! "Một nhà ba người" đẩy cửa đi vào phòng khách, Diệp Tinh Bắc bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nghiêng đầu nhìn Quân Trục: "Lạc Phượng Minh nói có người thần bí tìm nó, bảo nó hãm hại tôi, người bí ẩn kia đã tìm được chưa?" Cố Quân Trục lắc đầu, "Tạm thời vẫn chưa, năng lực quan sát của đối phương rất mạnh, không để lại dấu vết gì." "Được rồi " Diệp Tinh Bắc nhún vai một cái: "Dù sao chỉ cần là hồ ly, sớm muộn gì cũng sẽ lộ đuôi, không tìm được thì thôi, chỉ cần anh ta còn muốn hại tôi, khẳng định sớm muộn gì cũng có thể tìm ra." Cố Quân Trục vò đầucô: "Tâm tư của cô đúng là lớn." Diệp Tinh Bắc né tay của anh, vẻ mặt không muốnnói: "Nếu như tâm tư của tôi không đủ lớn thì đã sớm chết vì buồn rồi, sao còn có thể sống đến bây giờ?" Cố Quân Trục suy nghĩ một chút, gật đầu, "Cũng đúng." Con bé này tuổi không lớn lắm, nhưng cũng đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn. Mặc kệ xuất thân là một cô bé đào hôn mười lăm tuổi một thân một mình đi từ thị trấn nhỏ trên lênGiang thành, hay là mười sáu tuổi bị nói xấu hãm hại, đuổi khỏi Giang gia, một mình nuôi một đứa bé, không phải là chuyện bình thường mà một cô gái có thể làm được. Thời gian không còn sớm, đứa bé đã dụi mắt, buồn bã ỉu xìu, ngáp một cái. Diệp Tinh Bắckhông nói chuyện vớiCố Quân Trụcnữa, vội vã đưa đứa bé về phòng ngủ. Đứa trẻ nhi cầm tayCố Quân Trục không buông, mềm nhũn nói: "Ba tắm rửa!" Cố Quân Trục cúi người ôm lấy đứa bé, dùng sức hôn một cái, "Được, ba tắm cho con!" Cố Quân Trụctắm cho đứa bé xong, Diệp Tinh Bắccũng ở phòng tắm khác tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, rồi nằm trên giường đứa bé. Đến mắt đứa bé cũng không mở nôi, nhưng vẫn đợi Cố Quân Trục tắm xong, nằm xuống bên cạnh anh, đứa bé hôn một cái lên mặtCố Quân Trục, nhẹ nhàng nói "Ba ngủ ngon", mới nhắm mắt lại. Không hề có hành động nào khác, đứa bé nhắm mắt lại ngủ. Cố Quân Trục một tay đỡ đầu, nghiêng người nhìn gương mặt của đứa bé lúc ngủ, tay anh chọc chọc vào khuôn mặt của đứa bé: "Diệp Tiểu Bắc, con trai của tôi đúng là một thiên sứ!" Diệp Tinh Bắc vừa tắm xong, khí nóng bốc lên, đầu óc có chút mơ hồ. Ngâyngốc một chút, cô mới phản ứng được, lẩm bẩm không rõ ràng: "Ai là con trai của anh? Đây là con trai của tôi!" Cô đưa tay ôm đứa bé vào trong ngực, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ của đứa bé. Lúc đứa bé ngủ bị hai người đâm chọc một lúc, hôn một cái cũng không tỉnh, trái lại còn cong khóe môi, không biết đang mơ giấc mơ đẹp gì. Cố Quân Trục cảm thấy tâm trạng của Diệp Tinh Bắccó chút không đúng, ánh mắt di chuyển từ đứa bé sang gương mặt của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]