Hôm nay sau khi ghé mua 1 số đồ cần thiết của phụ nữ mang thai cho Như Loan cô băng qua đường thì bị chiếc xe máy chạy ngược chiều đâm phải. Cô ngã nhào xuống đất, đám đông xúm lại, có ai đó bảo phải đưa cô đi cấp cứu, tiếng còi hú vang, cô lịm dần lịm dần, khi tỉnh dậy đã thấy mình ở trong bệnh viện. Tay cô có ai đó đang nắm chặt nhìn rõ hơn đó là Thế Duy.
“Em tỉnh rồi à? Em có còn đau không?” thấy cô tỉnh lại Duy lo lắng hỏi.
“Sao anh lại ở đây?” cô thắc mắc sao lại trùng hợp vậy được.
“Điều đó không quan trọng, quan trọng là bây giờ em thấy thế nào rồi? Còn đau ở đâu không?” anh vẫn nắm chặt tay cô.
“Em không sao. Nhưng sao anh lại ở đây?” cô muốn anh phải trả lời. Cô ý thức được anh đang nắm chặt tay cô. Cô vội rút tay ra khỏi tay anh
“Anh nói nhưng em hứa là không được giận và đuổi anh đi nhé” Duy nhìn cô ánh mắt thăm dò.
“Ừm! Anh nói đi”
“Thực ra vì nhớ em nên anh muốn gọi để được nghe giọng em. Nhưng khi gọi có người lạ nghe máy, họ nói em bị tai nạn đang cấp cứu, anh vội vàng phi tới đây ngay” anh không dám nhìn thẳng cô.
“Thế người nghe điện thoại đâu rồi?” cô muốn biết ai là người đưa cô đến bệnh viện.
“Là cảnh sát giao thông. Họ đợi anh đến đưa lại đồ của em rồi họ đi rồi”
“Thế Duy, cảm ơn anh, nếu hôm nay anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-vo-lan-nua/3049952/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.