“Cô Dung, chúc mừng cô! Tất cả các kết quả kiểm trađều bình thường, trí nhớ của cô đã hoàn toàn khôi phục! Sau này không cần tớiđây kiểm tra nữa.”
“Cám ơn.”
Trên một con đường ở nước ngoài, ánh nắng chan hòa rựcrỡ.
Khuôn mặt phương đông xinh đẹp tinh tế khiến vô sốngười đi đường quay lại nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Vân Trạm…” Hai tiếng khẽ bật khỏi đôi môi duyên dáng,khuôn mặt thanh tú thoáng hiện một nụ cười, song lại ẩn chứa sự lạnh lùng vốnchẳng hợp với vẻ ưu nhã và hiền hòa đó.
Quán cà phê “Lam Dạ”.
Hà Dĩ Thuần cúp máy, đưa tay nâng cằm, giống như đangsuy nghĩ điều gì, ngắm khuôn mặt xinh đẹp phía bàn đối diện đang nghiêng đầunhìn phong cảnh bên ngoài khung cửa sổ.
“Tiểu Ngọc nói sao?” Nhận thấy ánh mắt ấy, Dung Nhượcquay đầu lại, từng lọn tóc xoăn dài mềm mại càng làm nổi bật lên những đườngnét thanh tú trên gương mặt xinh đẹp.
“Không có gì. Cô ấy muốn chọn một hôm để tụ tập.”
Dừng một chút, Hà Dĩ Thuần nhìn Dung Nhược bằng ánhmắt phức tạp, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy nói, Vân Trạm vẫn không chịu chấm dứt hợpđồng, vì vậy văn phòng thám tử của chồng cô ấy vẫn phải tiếp tục tìm cậu.”
Dung Nhược không đáp, chỉ nhẹ nhàng khuấycốcBlueMountain, đôi mắt trong trẻo không để lộ bất cứ tâm tình gì.
“Thật không ngờ, Vân Trạm nổi tiếng lạnh lùng cao ngạotrong giới thương trường lại si tình đến thế.” Tìm kiếm suốt hai năm mà vẫnkhông chịu từ bỏ, nếu không phải là do anh ta cố chấp tới mức quái dị thì làtình cảm với Dung Nhược quá sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-van-noi-day/128797/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.