Vân Trạm và Vân Hân vừa vào nhà đã thấy Cao Lỗi đi từtrong phòng ngủ ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Thằng bé ngủ rồi à?” Vân Hân bước tới hỏi.
“Ừ! Cũng chẳng dễ dàng tẹo nào.” Cao Lỗi cẩn thận phủiđi bọt nước còn bám trên người vợ, đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ, ngoài trời vẫnmưa tầm tã.
Vân Trạm đặt cặp làm việc lên bàn rồi xoay bánh xelăn.
“Hai người cứ ăn trước đi, anh về phòng thay quần áođã.” Lúc còn ngồi trên xe đã thấy trời mưa khá to. Lúc xuống xe, cho dù lái xecó mở ô che nhưng cả anh và Vân Hân cũng khó tránh khỏi việc bị mưa hắt ướt.
“Để tớ đi với cậu.” Cao Lỗi đi vòng ra sau lưng anh,sau đó nói tiếp: “Đúng lúc tớ có chuyện cần nói.”
Vào đến phòng ngủ, Cao Lỗi lôi từ trong tủ ra một bộđồ mặc ở nhà, đặt lên giường, rồi chuyển tới đứng cạnh Vân Trạm.
“Lúc chiều, có điện thoại từ văn phòng thám tử.”
“… Kết quả ra sao?” Cánh tay đang cởi áo bỗng khựnglại, Vân Trạm quay đầu lại hỏi.
“Vẫn không có tin tức gì.” Giọng nói của Cao Lỗi hơitrầm xuống. Dù đã không ít lần nhận được kết quả tương tự, nhưng anh vẫn khôngmuốn nói ra, để một lần nữa lại dập tắt hy vọng của Vân Trạm.
“Để bọn họ tiếp tục tìm.” Không cần suy nghĩ, bĩnhtĩnh nhắc lại câu đã từng nói không biết bao nhiêu lần, khóe mắt Vân Trạmthoáng hiện vẻ thất vọng.
Lẽ nào, anh không còn được gặp lại người con gái đónữa sao?
Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng ngày đó, trái tim anh khôngkhỏi đau thắt lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-van-noi-day/128796/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.