“Hạ Linh!”
Tiếng người phụ nữ phía sau vang lên, Hạ Linh quay lại thì thấy người vừa gọi mình là bà Ngọc Linh, cô khẽ cúi đầu chào.
Quét ánh mắt nhìn cô, bà ấy cất lời.
“Chà, được Nhất Phong chăm sóc, con khác hẳn ra nhỉ?”
Hạ Linh vẫn chờ đợi người phụ nữ này sẽ nói gì với cô tiếp theo.
“Con gái à, con định chống lại mẹ sao? Hay con nghĩ mẹ nên bù đắp cho con?”
Bà ấy giật tay Hạ Linh ngay khi cô muốn rời đi.
“Mày thái độ gì đây hả? Tao là mẹ của mày mà mày không nghe lời tao à?”
Hạ Linh giật mạnh cánh tay mình ra, ánh mắt cô không còn nỗi sợ trước người này mà bây giờ là ánh mắt căm hờn.
Bao năm qua cô chẳng hề biết bà là ai, đột nhiên bà ấy xuất hiện nhận là mẹ của cô. Rồi lại ép buộc cô mọi thứ chỉ vì cô là đứa con không được thừa nhận.
Cô chưa một lời trách móc người đã mang danh nghĩa là mẹ này, cũng chưa từng mong bà ấy bù đắp cho những năm qua.
Đổi lại những thứ bà ấy đang làm là gì?
Nhất Phong từ xa đã trông thấy, hắn nhanh chân đi lại kéo vai Hạ Linh về phía mình.
“Cô Ngọc Linh! Cô đang nói gì với Hạ Linh sao?”
Nhìn thấy Nhất Phong, bà ấy liền đổi sắc mặt.
“À…không có gì đâu!”
Nhất Phong bảo Hạ Linh ra xe trước, khi chỉ còn lại hắn và người phụ nữ kia, lúc này Nhất Phong mới lên tiếng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-va-han/3418428/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.