Sau buổi gặp mặt, vợ chồng ông Đại Hùng ngỏ ý mời Nhất Phong đi dùng bữa, sẵn bàn về việc của hắn và An Đình con gái của họ. Nhất Phong không để tâm mấy, chỉ trả lời cho qua rồi lên xe.
"Nhà cháu vừa mua về một con mèo, cháu phải về kẻo con mèo bỏ trốn mất!"
"Mèo ư? Ha ha Nhất Phong, cháu cũng biết đùa đấy!"
Nhất Phong cười lạnh, hắn tạm biệt hai vợ chồng rồi nói vệ sĩ lái xe. Đứng nhìn theo làn khói xe tỏa ra,ông Đại Hùng bực tức nói.
"Thằng ranh con, nếu không phải An Đình chọn trúng mày thì tao đã xử mày lâu rồi!"
Bà Ngọc Linh đứng bên cạnh nói thêm.
"Cái kiểu này có khi cậu ta không muốn kết hôn thì sao hả ông?"
"Thì hôm sau cái tên Nhất Phong sẽ lên trang nhất chứ sao! Về thôi!"
Chiếc ô tô rời đi giữa trời đêm, khung cảnh thành phố dần chìm vào khoảng không yên lặng.
Nhất Phong tuy ra vẻ không quan tâm đến Hạ Linh, nhưng chỉ cần cô bị thương thì hắn lại nổi trận lôi đình.
Khi hắn vừa về đến nhà, đã thấy Nhật Nam cùng mọi người đứng xung quanh Hạ Linh, họ còn ra vẻ hoảng hốt. Nhất Phong lạnh lùng đi ngang, hắn giật mình khi thấy cánh tay của Hạ Linh bị bỏng một mảng da, nơi ấy phồng rộp đỏ ửng. Đôi mắt cô rưng rưng nhưng không khóc, Nhật Nam ngồi bôi thuốc lên một cách nhẹ nhàng, cảnh ấy khiến Nhất Phong ngứa mắt.
"Đúng là phế vật chẳng được tích sự!"
Nhật Nam định cãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-va-han/2696814/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.