Hạ Linh bị hắn lôi xuống tầng rồi vào bên trong căn phòng của hắn. Hạ Linh cố gắng đẩy Nhất Phong ra để đi về phòng nhưng hắn đã ôm giữ cô lại. Nhất Phong nói khẽ.
"Em đã nghe hết rồi?"
Hạ Linh nhắm mắt khẽ gật đầu. Nhất Phong đưa tay ôm lấy gương mặt đang buồn của Hạ Linh.
"Có phải em có gì giấu tôi?"
Hạ Linh buông đôi tay của Nhất Phong xuống, cô đi lại mở cửa để ra ngoài thì Nhất Phong nói lớn.
"Hạ Linh, em có yêu tôi không?"
Đôi tay của Hạ Linh chạm vào chốt cửa run rẩy, trái tim cô vạn lần muốn trả lời là "có", vạn lần...
Nhất Phong lại nói tiếp.
"Nếu em không yêu tôi, thì những mảnh giấy ghi đầy tên của tôi bị ném vào sọt rác là gì? Nét chữ đó là chính tôi cầm tay em viết, Hạ Linh em còn gì để giải thích không?"
Nhất Phong chợt lảo đảo, vị trí khi nãy bị ném lại đúng vào nơi hắn bị tai nạn, Hạ Linh nhìn bóng của Nhất Phong qua cánh cửa, cô thảng thốt quay lại.
Chỉ chờ có vậy, Nhất Phong ôm ghì lấy người con gái ấy, Hạ Linh vẫn cố gắng chống cự, cô bất ngờ tát hắn một cái.
Nhất Phong sờ lên nơi vừa bị tát, hắn nhìn Hạ Linh không ngạc nhiên, Hạ Linh lôi vội mảnh giấy ghi ba chữ "tôi hận anh" rồi đưa cho Nhất Phong.
"Hận? Em hận tôi sao?"
Hạ Linh lại tiếp tục viết, nét chữ bắt đầu run rẩy xiên vẹo.
"Phải, tôi hận anh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-va-han/2696813/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.