Nghe nói Doãn Mạch bị thương, Hứa Hân không yên lòng, sáng hôm sau đã trở lại biệt thự.
Khi Lộ Trình Trình thức dậy, Hứa Hân đã ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Cậu mơ màng đi đến cửa bếp, bị bóng người bên trong làm giật mình, sau đó mới nhớ ra tối qua Doãn Mạch có nhắc đến việc Hứa Hân sẽ về sớm.
Ngoại hình của Hứa Hân không khác nhiều so với tưởng tượng của cậu, trông rất hiền lành và thân thiện. Cậu gõ nhẹ lên cửa bếp, đợi bên trong có tiếng đáp lại mới đẩy cửa kính vào, thò đầu vào hỏi: "Dì Hứa, cần con giúp gì không ạ?"
Hứa Hân đang nhào bột, định làm mì tươi, thấy Lộ Trình Trình liền đặt bột xuống, lau tay vào tạp dề, tiến tới nói: "Cháu là Trình Trình phải không? Thật ngoan quá. Không cần giúp đâu, cháu ra bàn nghỉ ngơi đi, dì sẽ xong ngay thôi."
"Dạ, nếu có gì cần cháu giúp, dì cứ gọi nhé." Lộ Trình Trình cười ngọt ngào, không làm phiền dì nữa, ngồi vào ghế ở bàn ăn.
Không lâu sau, Doãn Mạch cũng xuống lầu, Lộ Trình Trình liền đứng dậy giải thích: "Dì Hứa về rồi."
"Ừ." Doãn Mạch nhìn về phía bếp, đến chào buổi sáng Hứa Hân rồi mới ngồi vào bàn đợi ăn sáng.
Mùi thơm từ bếp nhanh chóng lan tỏa, Lộ Trình Trình ước tính mì đã chín, liền vào bếp giúp Hứa Hân mang mì ra bàn.
Hứa Hân chỉ làm hai tô mì, khi dì từ bếp bước ra, Lộ Trình Trình liền hỏi: "Dì Hứa, dì ăn sáng chưa ạ?"
"Dì ăn ở nhà rồi, các cháu ăn đi." Hứa Hân ngồi xuống bàn ăn, hỏi thăm xem tối qua bác sĩ có dặn dò gì không.
Đúng như Triệu Văn Tân đã nói, so với người khác, Doãn Mạch đối xử với Hứa Hân như người lớn trong nhà, dù ít nói nhưng câu hỏi nào của Hứa Hân anh cũng trả lời nghiêm túc. Những điều Doãn Mạch cố tình bỏ qua, Lộ Trình Trình sẽ bổ sung.
"Cũng may là có Trình Trình ở đây." Hứa Hân nghe xong, quay sang khuyên Doãn Mạch: "Doãn tiên sinh, phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, như vậy vết thương mới mau lành."
Bác sĩ khuyên Doãn Mạch ăn uống nhẹ nhàng, nằm nghỉ vài tuần, đảm bảo ngủ đủ giấc mỗi ngày, vì tình trạng của anh đặc biệt nên tốt nhất hôm nay nên đến bệnh viện khám lại.
Trong những điều này, điều duy nhất Doãn Mạch có thể làm là ăn uống nhẹ nhàng, nhưng vì Lộ Trình Trình đã nói rõ mọi chuyện, anh đành gật đầu đồng ý.
###
Đối với Lộ Trình Trình, những ngày Hứa Hân trở về không khác gì so với trước đây, mỗi ngày cùng Hứa Hân đi siêu thị mua sắm, sau đó trở về giúp chuẩn bị bữa trưa và tối. Chỉ có việc dọn dẹp là không phải làm vì Hứa Hân không cần cậu giúp.
Thời gian dư thừa, cậu thường tìm đủ mọi lý do để ở trong phòng làm việc, ngồi bên cạnh Doãn Mạch, dùng máy tính lướt web, chơi trò chơi. Vì thế, Hứa Hân đã đặc biệt may cho cậu một cái đệm ngồi để cậu thoải mái hơn, khi không dùng có thể đặt đệm lên giá bên cạnh, không làm vướng lối đi của xe lăn.
Ngày nọ, trên đường về nhà sau khi đi siêu thị, Hứa Hân hỏi: "Nghe Văn Tân nói, Trình Trình cháu còn đang học đại học? Cháu có bạn gái chưa?"
Lộ Trình Trình siết chặt tay lái, đoán được ý định của Hứa Hân, giống như Lư Cảnh, bất kỳ ai biết về giới tính của Doãn Mạch đều dễ dàng nhận ra tình cảm của cậu dành cho anh.
Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi thành thật trả lời: "Học kỳ sau cháu vào năm ba, chưa có bạn gái."
"Vậy cháu có thích đứa bé nào không?"
"Dì Hứa." Lộ Trình Trình ngại ngùng gọi, ngập ngừng: "Dì biết cháu thích ai mà."
Hứa Hân không ngờ cậu thẳng thắn như vậy, ngẩn ra một lúc rồi nghiêm túc hỏi: "Bố mẹ cháu biết chuyện này không?"
"Bố mẹ cháu biết cháu thích con trai nên đã đuổi cháu ra khỏi nhà. Cháu đến sống với Doãn tiên sinh, nhưng ngoài giới tính thì họ không biết gì khác."
Lộ Trình Trình hiểu rõ, bố mẹ không thể chấp nhận cậu thích con trai, càng không thể chấp nhận việc cậu yêu một người hơn mười tuổi và không lành lặn.
Hứa Hân thở dài: "Chuyện này, ở đâu thì bố mẹ cũng khó chấp nhận ngay được. Để dì nói vài lời chân tình, có thể hơi ích kỷ, cháu đừng giận dì."
"Không sao, dì cứ nói ạ."
"Khi nghe Văn Tân nói Doãn tiên sinh thuê một người giúp việc trẻ tuổi, lại là nam, dì đã nghĩ nếu người đó là bạn đời của Doãn tiên sinh thì tốt biết mấy. Những năm qua Doãn tiên sinh sống không dễ dàng, tính cậu ấy mạnh mẽ, không muốn ai giúp đỡ, ngay cả khi ốm cũng không đi khám, làm việc suốt đêm, hút vài bao thuốc một ngày cũng không than."
Hứa Hân nói đến đây, mắt đã ướt: "Người ngoài thấy cậu ấy thành công, trẻ tuổi mà đã thành đạt, tự mua biệt thự bằng tiền mình kiếm được, nhưng dì biết rõ, cậu ấy chỉ cố gắng kiếm tiền để an lòng những người đã giúp đỡ mình. Còn với bản thân, cậu ấy không hề quan tâm đến mạng sống. Vì thế dì thật lòng mong có người có thể làm cậu ấy thay đổi, để cậu ấy chịu sống tốt hơn, nhưng cũng lo sợ cậu ấy lại gặp phải người không tốt, lại chịu tổn thương một lần nữa. Doãn tiên sinh khổ quá rồi."
Lộ Trình Trình nghe mà lòng đau xót, đậu xe vào lề đường, quay sang nói: "Dì Hứa, dì có thể giúp cháu không?"
Hứa Hân bật cười: "Trình Trình à, cháu thật là không rõ lòng mình, nếu không thấy Doãn tiên sinh đặc biệt với cháu, dì đã không nói những điều này."
"Thật vậy sao?" Lộ Trình Trình vui mừng nhảy cẫng lên, bị dây an toàn giữ lại, rơi về ghế, mặc dù cậu cũng đoán được tình cảm của Doãn Mạch, nhưng khi nghe từ miệng người khác, cảm giác thật khác biệt.
Hứa Hân gật đầu, nhưng có chút do dự: "Nhưng cháu còn trẻ..."
"Dì Hứa, cháu đã hai mươi tuổi, cháu có thể chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Cháu thích Doãn tiên sinh, chỉ cần anh ấy đồng ý, mọi khó khăn khác cháu sẽ cố gắng vượt qua, không để anh ấy thất vọng."
Hứa Hân không biết nghĩ gì, ánh mắt lo lắng nhưng không nói gì, chỉ thở dài: "Con ngoan."
Khi về đến nhà đã hơi trễ, nhưng nhờ có Lộ Trình Trình giúp, bữa trưa không bị muộn.
Chiều đó, Doãn Mạch phải gặp một nhà đầu tư, Lộ Trình Trình đưa anh đến nơi, định đợi bên ngoài nhưng Doãn Mạch không chắc mất bao lâu, liền bảo cậu về biệt thự. Thấy Lư Cảnh cũng ở đó, cậu do dự một lúc rồi nghe lời rời đi.
"Cự Khoa" sắp tiến hành gọi vốn vòng D, Doãn Mạch cùng nhà đầu tư trò chuyện cả buổi chiều, rồi cùng ăn tối. Những buổi tiệc như vậy không thể thiếu rượu, Doãn Mạch uống không nhiều, dù có Lư Cảnh và nhân viên công ty giúp đỡ, khi rời nhà hàng anh đã hơi say.
Nhà hàng này nằm ở khu vực sầm uất của thành phố S, trước cửa là phố đi bộ ven sông, xung quanh có nhiều trung tâm thương mại lớn nhỏ, rất nhộn nhịp, người qua lại đều tò mò nhìn anh.
Lư Cảnh lo lắng: "Doãn tổng, chỗ đậu xe gần đây đã đầy, tôi đậu xe ở bãi đậu xe trung tâm thương mại bên cạnh, anh vào trong đợi một lúc, khi tài xế đến tôi sẽ gọi anh ra."
Vì Lư Cảnh cũng uống rượu, cô đã gọi tài xế công ty đến đón Doãn Mạch.
Doãn Mạch nhìn về phía trung tâm thương mại, hỏi: "Bây giờ trung tâm thương mại còn mở không?"
Lư Cảnh không hiểu tại sao anh lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời: "Các trung tâm thương mại ở đây thường mở đến hơn mười giờ, bây giờ chưa đến mười giờ, chắc chắn còn mở."
"Không cần gọi xe." Doãn Mạch nói, điều khiển xe lăn về phía trung tâm thương mại.
Lư Cảnh nghe lời, lập tức gọi điện cho tài xế, sau khi cúp máy mới nhớ ra hỏi: "Doãn tổng, anh cần mua gì sao?"
"Ừ, mua điện thoại." Doãn Mạch nói xong, nghĩ một lúc rồi hỏi: "Lư trợ lý, con của cô năm nay mười sáu tuổi phải không? Nam sinh tuổi này thường thích điện thoại nào?"
Lư Cảnh hiểu ngay lý do Doãn Mạch muốn mua điện thoại, vừa chú ý đến người qua lại, vừa dẫn anh vào trung tâm thương mại, cười nói: "Thực ra không có yêu cầu đặc biệt gì, chỉ cần chơi game tốt là được. Điện thoại của anh cũng tốt mà, tôi nghĩ mua cùng loại sẽ ổn."
Doãn Mạch nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Cũng được."
***********
Tác giả có lời muốn nói: Trình Trình lập tức liền có quà ~
/* editor: Thím Lư, cô cũng thâm lắm, điện thoại cặp ư? Toi thích. */
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]