Cách chỗ Lâm Dịch Anh một khoảng không xa là nơi bố trí của một chiếc giường bệnh khác với xung quanh toàn dây là dây được kết nối với các thiết bị y tế hiện đại. Thân ảnh đang nằm trên đó là một nam nhân tuấn tú với gương mặt chi chít vết thương, phần tay phải của y thì được gắn một ống kim tiêm khá to để truyền nước, kèm theo đó là từng lớp vải băng trắng quấn tròn theo hai cánh tay săn chắc...và cả phần đầu cũng vậy. Tình trạng nếu đem so với Dịch Anh thì chỉ có tệ hơn chứ không có kém.
Cậu đưa ánh mắt ngấn lệ nhìn lấy người con trai ấy mà hai bàn tay vẫn không ngừng bấu vào nhau khiến cho máu cứ rỉ ra liên tục. Lâm Dịch Anh biết rất rõ nam nhân đó là ai, dẫu cho y có bị thiêu đốt tan thành tro bụi thì cậu cũng vẫn có thể nhìn ra y chính là Tôn Gia Hoàng. Từng đường nét trên khuôn mặt của anh như khơi gợi lại trong tâm trí cậu biết bao nhiêu là hồi ức, nhưng trớ trêu thay cậu lại chẳng thể nào tiếp nhận được những chuyện đã từng xảy ra giữa hai người. Vết thương thể xác ở hiện tại dù có đau...nhưng làm sao có thể so bì được với một trái tim đang từng giây tan vỡ?
Thiên ơi...có thể nào biến nó trở thành một giấc mơ không? Ác mộng cũng được, ít ra chỉ cần cố ép bản thân chịu đựng qua một đêm thôi, rồi mọi thứ cũng sẽ đều trở nên tốt đẹp như cũ...
***
["Dịch Anh...anh yêu em!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han/2532662/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.