Khốn nạn thật đấy! Lâm Dịch Anh chẳng thể ngờ được rằng: lại có một ngày cậu đem hết lòng hết dạ yêu thương chính kẻ đã hại chết cha của mình như vậy. Cậu căm phẫn mà tự chửi mắng chính bản thân mình là một đứa con bất hiếu, một tên nghịch tử xứng đáng bị trừng trị vạn lần bằng loại cực hình thậm tệ nhất.
Giờ đây đến cả việc chết đi thì Lâm Dịch Anh cũng chẳng còn dám nghĩ tới nữa. Không phải vì cậu sợ rồi, mà là chính bởi nếu linh hồn tội lỗi này thực sự rời khỏi thể xác...liệu cậu có còn mặt mũi để đối diện với cha mẹ của mình ở thế giới bên kia chăng? Cảm giác hổ thẹn, khốn cùng, nhục nhã cứ thế bao vây lấy tâm trí của cậu con trai ấy. Lâm Dịch Anh hiện tại đã tự gán lên đầu mình hai chữ "tội đồ". Khi mà sự trong trắng của tâm hồn bên trong đã hoàn toàn bị vấy bẩn, thì cậu cũng không còn thiết sống nữa rồi, nhưng chết đi thì lại càng không thể được, cậu phải sống, bắt buộc phải sống để lãnh lấy hình phạt xứng đáng cho những việc ô nhục mà mình đã từng làm...
Lâm Dịch Anh chấp nhận gánh tất cả mọi loại đau khổ về phần mình, cậu sẽ cam chịu hết bất cứ tai biến dù cho nó có khủng khiếp tới mức nào đi chăng nữa. Nhưng ít nhất...sẽ không phải họ Tôn kia là người dụng hình với cậu... Cậu thà rằng bị treo ngược lên núi đao, dìm sâu xuống biển lửa, hay hãi hùng hơn là bị phanh thây cho đến khi hóa thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han/2532660/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.