Sau sự cố vừa rồi trong phòng tắm, Lâm Dịch Anh cũng chẳng còn tâm trạng để dùng bữa nữa. Cậu nhìn bàn thức ăn thịnh soạn được bày ra trước mắt mình, dù có toàn là cao lương mỹ vị, nhưng khi bỏ vào miệng thì đều trở nên nhạt nhẽo đến khó nuốt.
Nhớ lại nửa tiếng trước trước, rất may là Trần Bách sau khi hâm nóng lại thức ăn thì đã chủ động lên lầu gọi hai người mới kịp thời phát hiện, chứ bằng không với căn phòng được thiết kế cách âm này thì cho dù Lâm Dịch Anh cậu có hét đến khàn cả giọng thì cũng chẳng một ai nghe thấy.
Vấn đề đã được giải quyết, vị quản gia nhanh chóng đỡ cả hai ra ngoài rồi giúp Tôn Gia Hoàng thoa thuốc.
Ngoài việc kinh động đến vết thương cũ thì trên cơ thể anh còn xuất hiện thêm vài vết bầm nữa. Nhưng đối với một người cao lớn, khỏe mạnh như anh thì bấy nhiêu đó đã hề hấn gì đâu, nghỉ ngơi một lúc là liền khỏi ngay.
Mặc dù đầu vẫn có hơi ê ẩm, nhưng còn ngồi ngắm Dịch Anh ăn được thì tức là vẫn ổn.
"Em sao vậy!? Bộ thức ăn không được ngon sao, hay là em không thích những món này!?"
"À...không phải..."-Mãi mơ hồ trong chuỗi suy nghĩ của bản thân, Lâm Dịch Anh nghe được câu hỏi thì mới giật mình đáp lại, nhưng ánh mắt mang vẻ đượm buồn vẫn cứ chăm chăm vào cái bát rỗng đặt ở phía trước.
Thấy thế, Tôn Gia Hoàng mới chủ động gắp cho cậu ít thức ăn, còn không quên nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han/2532623/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.