Cách đó không lâu, Mộc Ly Tâm chạy đến nói được dăm ba câu, đôi co đôi ba lời rồi lại im điềm bỏ đi mất mà không để lại một lời nào, khiến Lăng Thanh đứng ngồi không yên.
Ban đầu hắn cứ tưởng cô đi đâu đó một lúc sẽ quay lại, nhưng chờ từ nãy giờ cũng hơn 30 phút rồi vẫn không thấy cô đâu.
Nếu hôm nay cơ thể hắn khỏe khoắn, đầu óc không thường xuyên say sẩm, choáng váng thì đã sớm chạy theo cô, chứ chẳng ngồi chờ như này.
Nhưng cuối cùng lòng kiên nhẫn cũng không có đủ, nên lúc này hắn ta đã bước xuống giường. Vừa đứng lên thì đầu óc lại choáng váng dữ dội, buộc hắn phải đưa tay bám vào đầu tủ bên cạnh mới có thể đứng vững.
Tình trạng đã như thế, nhưng hắn vẫn cố chấp muốn ra khỏi phòng. Gắng gượng mãi cũng tới được cánh cửa.
Và khi cửa phòng vừa được hắn mở ra, đã chạm mặt bác sĩ Tạ vừa lên tới:
"Lăng tổng, cậu đi đâu vậy? Tôi nghe nói cậu không khỏe mà?"
"Ông có thấy Mộc Ly Tâm đâu không?"
"Mộc Ly Tâm là ai? Tôi có biết sao?"
"Là cô gái lần trước ông tới đây khám bệnh cho cô ấy."
"Vậy hả, nếu là cô ấy thì tôi không có thấy. Tôi chỉ gặp quản gia Lâm thôi, là ông ấy mở cửa cho tôi."
"Ông trở xuống bảo người làm tìm cô ấy lên đây cho tôi, nhanh lên."
Đầu óc của người đàn ông trẻ cứ choáng váng không được tỉnh táo rất khó chịu. Đứng nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971545/chuong-38.html