Tạ Côn Hưng chưa bao giờ khám bệnh cho ai mà áp lực như khi khám cho Lăng Thanh vào ngày hôm nay. Đặc biệt là lúc tiêm thuốc, căng thẳng một hồi ông cũng hoàn thành nhiệm vụ nên liền thở phào nhẹ nhõm.
"Để tôi tiễn bác ra ngoài."
"Em không cần phải tiễn, cứ xuống lầu sẽ có người đón."
Bác sĩ Tạ chưa kịp lên tiếng, thì Lăng Thanh đã trực tiếp chen ngang. Khiến Mộc Ly Tâm cũng không còn lời gì để nói.
Lúc này, Tạ Côn Hưng mới nói:
"Mộc tiểu thư không cần khách sáo. Tôi thấy để Lăng tổng nhanh chóng khỏi bệnh thì tốt nhất cô đừng rời xa cậu ấy."
"Tại sao?"
"Vì cô chính là liều thuốc tốt nhất."
Nói xong, Tạ Côn Hưng đã mang theo nụ cười nhiều ẩn ý cùng rời đi.
Chỉ riêng Lăng Thanh hiểu rõ câu nói của ông ta nhất, mà Mộc Ly Tâm thì vẫn đang ngồi đó suy nghĩ.
Thấy vậy, hắn ta đã lên tiếng:
"Em còn ngồi đó làm gì? Nấu cháo xong không định cho anh ăn à?"
Nhờ câu nói của hắn mà Mộc Ly Tâm mới nhớ ra phần cháo vừa nãy mình mang lên, tới giờ chắc cũng đã nguội, nên cô nhanh chóng đi qua bàn xem thử.
"Cháo nguội rồi, để tôi mang xuống hâm nóng lại đã."
"Không cần phiền phức vậy đâu. Chỉ cần là thức ăn em nấu thì dù có lạnh ngắt, anh cũng thấy ngon. Em mang qua đây bón cho anh ăn đi."
"Không được, anh đang bệnh phải ăn thức ăn còn nóng mới được. Anh nằm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971544/chuong-39.html