Để chinh phục được vợ yêu, rồi thành công rước nàng về dinh, đến liêm sỉ hắn còn không cần thì ngại gì mà không lếch cái xác đầy thương tích của mình đến ngồi cạnh cô gái.
Sau bảy bảy bốn chính lần niệm chú, hắn cũng dám cất lên lời nói đầu tiên:
"Sao em không vui vậy? Người bị đánh là anh mà, bộ em xót cho anh hả?"
Câu nói vừa dứt, hắn liền nhận được ánh mắt sắc lẻm từ cô gái. Thế rồi hắn lại như mèo cụp đuôi, bẽn lẽn quay mặt nhìn sang hướng khác, nhưng cái miệng thì vẫn không chịu an phận, cứ lí nhí luyên thuyên:
"Là tự em chạy tới đây, chứ anh có làm gì đâu mà em quạu. Nếu gặp anh mà khiến em buồn bực thì em cứ về đi, mặc kệ anh."
"Anh chê cái miệng họa của mình bị thương chưa đủ đau à? Sao không thể im lặng được năm phút vậy?"
Chưa gì lại bị mắng tới tấp vào mặt, thế mà hắn vẫn ngoan ngoãn nghe theo, dù ấm ức cũng không nói thêm nửa lời.
Nhưng đó là trong trường hợp đối với người hắn thương, chứ nếu là kẻ khác nói nửa chữ khó nghe thôi đã bị hắn tẩn cho một trận. Và cô gái trong bar tối qua là trường hợp điển hình, còn khúc sau đó, thôi cứ tạm quên đi.
Ít ra trong cái rủi vẫn còn có cái may. Và cái may mắn đó đang ngồi ngay bên cạnh, giúp lòng hắn lâng lâng vui sướng.
"Đã ăn uống gì chưa?"
Hậm hực một hồi, Mộc Ly Tâm cũng nguôi ngoai rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971507/chuong-55.html