Thêm một ngày qua đi, là lúc Từ Lê Na càng sống trong khổ sở. Ả ta bị bỏ đói tới nay cũng đã ba ngày, trong căn phòng tối tăm, chuột bọ, gián, rết cứ chốc chốc lại lúc nhúc chạy qua, nhìn thôi mà ả đã sởn gai óc. Giờ có muốn chạy cũng không đủ sức, nên cứ thế nằm co ro trên giường sắt chịu trận.
Đến tận thời khắc này, ả ta mới biết sợ hãi là gì. Nếu bây giờ gặp được Lăng Thanh, ả đã tự nhủ chắc chắn sẽ quỳ xuống xin hắn tha cho con đường sống. Ả muốn thoát khỏi nơi địa ngục trần gian đáng sợ này.
Hối hận, Từ Lê Na đã thật sự hối hận.
Đúng lúc ấy, bên tai cô ta chợt xuất hiện âm thanh bước chân mỗi lúc càng tới gần hơn. Ả nhanh chóng vui thầm, rồi gượng người ngồi dậy, vì nghĩ rằng sẽ gặp được Lăng Thanh. Nhưng không, khi tiếng bước chân ấy dừng lại là lúc hình ảnh của Lâm Dân Tiêu đang đứng trước mặt ả ta.
"Tại sao lại là ông? Lăng Thanh đâu?"
Lão nhìn Từ Lê Na tàn tạ như xác chết mà thoáng chốc nhoẻn miệng cười. Sau đó, nhàn nhã lên tiếng:
"Cô đang nóng lòng muốn gặp hắn ta là để van xin được trả tự do sao?"
Cách nói chuyện của Lâm Dân Tiêu khiến Từ Lê Na cau mày, ả ngấm ngầm nhận ra có điều gì đó không ổn đâu đây, nên dè dặt trong từng lời nói:
"Là anh ta sai ông tới đây gặp tôi?"
"Phải thì sao, mà không phải thì sao? Quan trọng là tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971435/chuong-93.html