Lần đầu tiên quay trở lại quê hương sau bốn năm từng trải qua biến cố. Thật ra nói đã quên hết chuyện cũ, Mộc Ly Tâm sẽ lắc đầu phủ nhận.
Đâu phải kết thúc là đồng nghĩa với quên đi, huống chi cô càng muốn quên lại càng nhớ. Lâu ngày dài tháng, dù không hề biết bất cứ thông tin nào liên quan tới họ, nhưng cuối cùng cô vẫn phải chấp nhận sống cùng bóng hình người cũ.
Đôi lúc vẫn thấy tội cho con trai mình, nhưng để đối mặt với chuyện cho hai người họ biết về sự tồn tại của nhau, cô vẫn chưa biết phải thực hiện như thế nào.
"Tiểu Phong ngủ rồi à con?"
Lúc này, Mộc Ly Tâm đang ngồi trên chiếc xích đu trong khuôn viên, thì Mộc Thái ra tới nên cô nhường chỗ cho ông ngồi, rồi mới nói:
"Thằng bé nghịch lắm, bắt con phải đọc hết hai quyển truyện mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ."
"Trẻ con mà, năng động mới khỏe mạnh!"
"Dạ!"
Hai ba con ngồi cạnh nhau, thật ra ai cũng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng vẫn dè dặt mãi một hồi, Mộc Ly Tâm mới lên tiếng trước:
"Công ty dạo này vẫn ổn hả ba?"
"Tuy không thể phát triển lớn mạnh thêm, nhưng vẫn dư sức cho hai mẹ con con một cuộc sống an nhàn, đầy đủ."
Nghe vậy, Mộc Ly Tâm khẽ cười, rồi mới nói:
"Ba không cần phải lo nghĩ cho con và tiểu Phong vậy đâu. Mấy năm qua kiếm tiền bằng những bức tranh mình vẽ, con cũng tích góp được một số vốn, nên lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971417/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.