《Lăng gia.》
"Phu nhân, người bên tòa án vừa gửi tin. Họ nói rằng có người gửi đơn yêu cầu lật lại vụ án của Lăng Thanh."
Trong căn phòng kín bí mật, với chút ánh sáng nhạt từ bên ngoài hắt vào, khắc họa lên dáng vẻ thành kính của Lâm Dân Tiêu dành cho người phụ nữ đối diện.
Bà ta đang nhâm nhi ly rượu bên vành môi mỏng, sau vài giây mới nhàn nhã cất lời:
"Có hỏi được người đó là ai không?"
"Kẻ đó cũng không xa lạ với chúng ta, chính là Mộc Ly Tâm."
Nghe tới cái tên Mộc Ly Tâm, Đào Lâm San lập tức nhếch mép cười nhạt:
"Con nhãi ranh đúng là chẳng biết tự lượng sức mình. Năm lần bảy lượt bị tên khốn đó tạo biết bao tổn thương mà vẫn cứ ngu muội đâm đầu vào. Đúng là nhiều chuyện."
"Cô ta có thể tìm hiểu được vụ việc của Lăng Thanh, thậm chí đã từng tới thăm nuôi cách đây ít ngày, tôi chỉ sợ chuyện nó biết được e là không ít."
"Haha, chỉ một con nhóc hỉ mũi chưa sạch mới làm tí trò mèo mà ông đã sợ thế kia rồi à? Cái lá gan to bằng trời của ông chạy đâu mất rồi?"
Đào Lâm San tuyệt nhiên xem nhẹ vấn đề hiện tại, khi đó bà ta còn đang bật cười một cách giòn giã, khiến Lâm Dân Tiêu đang rối ren trong lòng lại thêm chau mày căng thẳng.
"Phu nhân, chuyện này nếu truy cứu ra thì hậu quả sẽ khó lường. Có câu, phòng bệnh tốt hơn chữa bệnh. Nếu có kẻ đã lăm le
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971408/chuong-111.html