Sau khi thành công đột nhập vào trong mà không hề đánh động đến những người làm khác trong nhà, Lăng Thanh dựa theo trí nhớ của mình tìm tới phòng riêng của Mộc Ly Tâm.
"Cô ơi, khi nào thì mẹ con mới về? Con nhớ mẹ quá à!"
Quả nhiên từ bên ngoài cửa, hắn đã thấp thoáng nghe thấy giọng nói trong vắt của cậu nhóc Mộc Thiên Phong. Nên trong lòng lập tức dâng trào hạnh phúc.
Phải nói rằng, đây chính là tấm bùa hộ mệnh mà hắn đã cất công tạo nên kể từ khi Mộc Ly Tâm vẫn còn là một cô nàng bướng bỉnh, không chịu chấp nhận tình yêu của hắn. Và đúng thật như dự tính, suy cho cùng hắn vẫn cần tới sự hỗ trợ của tiểu bảo bối để chinh phục vợ, luôn cả ba vợ khó tính.
Thập thò, nấp ló một hồi, nhờ cửa phòng không đóng, hắn đã thành công gây được sự chú ý tới tiểu Phong đang ngồi hướng mặt về phía cửa.
"A, ba kìa!"
Nào ngờ, vừa nhìn thấy ba mình, cậu nhóc đã vui mừng hô lên, khiến hắn hoảng hốt vội xua tay lia lịa rồi nhanh chóng nấp đi trước khi bảo mẫu nhìn thấy.
Lúc đó, bảo mẫu quả thật đã nhìn ra phía cửa, nhưng chẳng nhìn thấy ai.
"Tiểu Phong, ngoài cửa đâu có ai. Con gọi ai vậy?"
"Có mà, là ba của tiểu Phong đó. Ba trốn ở ngoài này nè."
Thật đáng thương cho người đàn ông luôn có vận đen đeo bám kia, khi mà đến con trai ruột của hắn cũng không hiểu ý hắn. Trong khi hắn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971401/chuong-118.html