"Ba ơi, ở đây là đâu?"
"Là bệnh viện đó con!"
"Bệnh viện? Mẹ nói khi nào không khỏe mới tới bệnh viện, vậy ba đang bị bệnh hả?"
Nói xong, tiểu Phong liền đưa tay sờ trán Lăng Thanh một cái, khiến Sở Mục đi bên cạnh không thể nhịn cười, liền lên tiếng:
"Phải rồi đó, ba con đang bị bệnh, bệnh này rất là nặng mà chỉ có mẹ con mới chữa được thôi."
Sở Mục vừa dứt lời đã nhận được ánh mắt sắc lẻm của người đàn ông bên cạnh.
"Tiểu Phong là trẻ con, chú nói mấy lời này với thằng bé làm gì?"
"Chú nói gì? Ý của chú là anh bị bệnh cô đơn mấy năm rồi, giờ chỉ có mẹ tiểu Phong mới hóa giải được căn bệnh này của anh thôi. Có đầu óc anh đen tối mới suy nghĩ sâu xa."
Màn đáp trả của lão Mục khiến ai kia câm nín, lúc này tiểu Phong lại hỏi:
"Bệnh cô đơn là bệnh gì vậy ba?"
"Là bệnh nan y đó con, không chữa kịp thời sẽ chết."
"Chú có thôi đi không, ăn nói linh tinh."
"Vậy lát nữa gặp mẹ, con sẽ kêu mẹ trị bệnh cho ba mới được."
"Haha..."
Màn đối thoại của hai ông cháu đổi lại tiếng cười giòn giã của Sở Mục ngay trên hành lang bệnh viện khiến ai ai cũng nhìn, tiểu Phong thì cứ trưng ra khuôn mặt ngây thơ vô số tội. Chỉ có mỗi người đàn ông kia là hậm hực, mặt đầy vạch đen.
Hai người đàn ông bế thêm một đứa bé, đi thêm một chút đã đến trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971400/chuong-119.html