"Mẹ ơi, ba đi đâu mà lâu quá vậy?"
"Ờ, ba đi chuẩn bị thức ăn cho mẹ với con! Lát nữa ba về! Cơ mà tiểu Phong có buồn ngủ chưa?"
"Dạ có một chút ạ!"
"Thế mẹ nhờ ông ngoại đưa con về nhà ha?"
"Vậy còn ba với mẹ thì sao ạ? Con muốn ngủ với ba và mẹ!"
"Chuyện này..."
"Tối nay cứ để thằng bé ngủ lại đây với con đi."
Hai mẹ con đang trò chuyện cùng nhau thì Mộc Thái đã lên tiếng chen ngang, khiến Mộc Ly Tâm chú ý tới.
"Sao được ba? Môi trường ở đây không tiện để thằng bé ở lại lâu."
"Con có muốn trách thì trách thằng đàn ông kia kìa, chính cậu ta đã tự ý đưa tiểu Phong tới đây."
"Ba à, dù sao anh ấy cũng là ba của tiểu Phong, ba không thể nói chuyện dễ nghe hơn sao?"
"Loại sao chổi, vô tích sự đó, căn bản không đủ tư cách để ông đây lịch sự."
Thái độ khắc nghiệt của Mộc Thái cũng khiến Mộc Ly Tâm cạn lời rồi.
Cô chưa từng thấy ông khó khăn và ghét bỏ ai như thế. Xem ra lần này số mệnh của Lăng Thanh chắc còn khổ dài dài.
Hắn đáng thương, cô cũng thương lắm, nhưng bên hiếu bên tình, thật sự khó xử.
"Đây, bữa khuya tới rồi!"
"Lúc nãy trước khi đi mua, anh có ghé sang hỏi ý kiến bác sĩ rồi, bác nói mấy món này em ăn được nên em cứ ăn đi, không cần sợ."
"Con cũng có mua cho bác một phần này, ăn ngay cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971398/chuong-121.html