Chiếc xe Lamborghini màu đen quen thuộc của Lăng Thanh vừa dừng trong khuôn viên tại biệt thự Lăng gia.
Hắn bước xuống xe đã không khỏi bở ngỡ khi chứng kiến cảnh vật nơi đây hoang sơ một cách khó tin.
Cây xanh, hoa lá héo úa, sân vườn vương vãi lá vàng xơ xác, nơi đây đâu còn là biệt thự nguy nga nhất Thành phố, mà nó đã bị biến thành một nơi âm u, ảm đạm nhất.
Tuy khắp nơi vắng vẻ không bóng người, nhưng hắn lại có cảm giác cứ như đang có ánh mắt ai đó âm thầm quan sát mọi nhất cử nhất động của mình.
Đảo mắt nhìn xung quanh thì lại chẳng nhìn thấy ai. Hắn cho rằng do bản thân đa nghi quá mức, nên sau đó đã đạp lên lá vàng, sải bước tiến vào trong.
Lúc này, hắn chạm mặt người quản gia cũ đang lau chùi bàn ghế tại phòng khách.
"Thiếu gia mới về!"
Gặp hắn, ông ta vội vã đi tới cúi đầu chào hỏi. Nhưng từ đầu tới cúi, hắn vẫn đang quan sát không gian trong ngôi dinh thự này, rồi mới hỏi:
"Người giúp việc ở đây đâu hết rồi? Sao chỉ còn mỗi mình chú?"
"Dạ, những người khác đều bị lão gia cho thôi việc. Chỉ còn tôi, và bà Dương đầu bếp ở lại đây. Nếu không phải lão gia, tăng lương lên gấp mười lần thì tôi và bà ấy cũng đã sớm thôi việc, vì nhà rộng mà nhân công không có, chúng tôi căn bản không thể đảm đương toàn vẹn."
"Vậy ba tôi đâu rồi?"
"Lão gia đang nghỉ ngơi trên phòng!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971323/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.