Trước lúc ra về sau bữa ăn tối cùng Lăng Thanh, Sở Mục lại tìm gặp tiểu Hồng.
"Giờ con có thể theo ba về được rồi chứ?"
Đối mặt với sức ép của Sở Mục, tiểu Hồng chỉ biết cúi đầu. Im lặng hồi lâu mới nói:
"Con muốn ở lại đây!"
Sở Mục cau chặt mày trước sự bướng bỉnh của cô con gái nuôi còn nhỏ tuổi của mình. Tiếp tục trầm giọng tra hỏi:
"Con động lòng với tiểu Thanh rồi đúng không?"
"Con không có."
"Vậy tại sao cứ muốn ở lại đây? Con thừa biết nơi đây vốn dĩ không thuộc về mình mà?"
"Vì ở đây cho có hơi ấm của gia đình. Có mọi người để trò chuyện, tâm sự, vui hơn ở trong biệt thự của ba. Con chán ghét học tập lắm rồi, cũng không muốn trở thành thiên tài gì hết, nên ba đừng kỳ vọng vào con nữa. Con căn bản chỉ là một đứa trẻ mồ côi, thiên chất thông minh chẳng đủ để tạo được thành tựu gì."
"Sở Ngọc Hồng, con đang nói cái gì vậy? Ta cho con mang họ của ta, chứng tỏ đã xem như ruột thịt, nhưng hình như con không xem ta là người thân, càng hiểu sai về ta rồi đấy."
"Tóm lại là con muốn ở lại đây. Ba yên tâm, con sẽ không làm loạn gia đình của con trai ba đâu."
Thái độ cô gái cứng rắn, khiến Sở Mục bất mãn vô cùng, buộc ông phải lên tiếng cảnh báo:
"Được! Con muốn ở lại đây thì cứ ở, nhưng sau này có chuyện gì bất lợi xảy ra thì đừng trách ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971287/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.