Minh Quân tiếp tục nói:
“Dạ vâng, hôm nay cháu thay mặt sếp của cháu tới đây để nói chuyện với cô về vụ tai nạn. Cô đã được nghe các anh công an thông báo kết luận điều tra về vụ tai nạn thì cháu cũng đi thẳng vào vấn đề luôn ạ.”
Nghe Minh Quân nói tới đây nét mặt của mẹ tôi bỗng trắng bệch, cả người mẹ run lên. Tôi hiểu vì sao mẹ tôi lại có biểu hiện như thế vì mẹ tôi bị tai nạn nằm viện cả tuần nay nên số tiền còn lại của mẹ đã tiêu gần hết. Đó là tôi còn giấu mẹ chuyện tôi mượn của Ngọc Trân hơn 10 tr.iệu đồng để mua thêm đồ ăn và lấy thêm thuốc cho mẹ uống. Bây giờ nói mẹ tôi phải đền cho người lái chiếc xe ô tô kia cả vật chất lẫn tinh thần thì không biết mẹ con tôi phải lấy tiền ở đâu để đền?
Tôi đi tới gần rồi ngồi xuống cạnh xe lăn nắm lấy bàn tay của mẹ để trấn an. Chờ đợi mãi không nghe Minh Quân nói tôi ngước mắt lên nhìn anh ta, giây phút chạm vào mắt anh ta tôi thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi, miệng anh ta mấp máy mãi không nói nên lời. Một lúc sau anh ta mới lên tiếng:
“Xin lỗi, cháu ra ngoài có chút việc ạ.”
Khoảng mười phút sau Minh Quân quay lại. Nhìn anh ta lúc này với anh ta vừa nãy như hai người khác nhau, gương mặt và ánh mắt của anh ta toát ra một vẻ lạnh nhạt, lời nói của anh ta cũng tỏ vẻ xa cách:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-niem-dau-2/3090436/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.