Ánh mặt trời sáng tỏ, từng áng mây nhè nhẹ trôi đi. Vì gần biển nên thành phố này dù là vào mùa hạ cũng không nóng lắm. Ưỡn người ra một cách lười biếng, ngáp một cái, Văn Vũ lại bắt đầu cuộc sống của một ngày mới!
Ba mẹ của Văn Vũ đều ở thành phố A, còn bản thân đi học ở thành phố B – nơi ông bà nội đang ở, nhưng để cho thuận tiện, cậu tự mình thuê một căn phòng nhỏ cách nhà khá xa, cuộc sống ngày qua ngày rất là thoải mái đó! Tắm rửa xong, thu dọn cặp sách đàng hoàng, cậu chuẩn bị đi bộ đến trường, theo cách nói của Văn Vũ thì “Ai ai cũng phải có trách nhiệm bảo vệ hoàn cảnh xung quanh mình, đi bộ vạn tuế, ngồi xe là lãng phí!”
Trên đường đi, Văn Vũ tự lẩm bẩm “Mắt phải của mình sao cứ giật hoài thế này? Tuyệt đối đừng xui xẻo nha! Ông trời phù hộ” [Tiểu Vũ, không phải ta không giúp ngươi, đây là ý trời, Tiểu Ngư cũng hết cách!]
Đá viên đá nhỏ, đi đến trước cửa trường học, chỉ nghe một tiếng!
“Tiểu Vũ, đến sớm thế! Ăn sáng chưa?”
“A Bằng, uhm! Ăn rồi! Cậu cũng sớm quá! Sao lại chạy xe đạp thế?!”
“Uhm! Tiểu Tân đâu? Không phải hôm nay tụi nó không đi học sao? Sao cậu không dắt nó theo?!”
“Còn đang ngủ đó! Ngày nào cũng ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn! Vậy mà vẫn là không mập nổi! Cả nhà chúng tớ đều nôn nóng muốn chết đây! Nhưng mà đừng mập giống như tớ vậy là được! Haha”
“Đâu có! Không mập, cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-mua-tuyet-roi/2061147/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.