Hạ Dương Kỳ càng thêm bối rối không biết làm sao, anh ta ấp úng đáp.
" Tôi...tôi sẽ làm việc hết sức để trả khoản tiền này, chỉ xin anh đừng đuổi việc tôi, thực sự không có nơi nào nhận tôi trừ nơi này cả! "
" Làm việc hết sức? Ha! " - Cố Hà Uy khẽ phì cười, tiếng cười nom nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sự khinh bỉ.
" Nghe nói anh có một đứa em gái đang học cấp một, tiền học phí đã ngày càng đắt đỏ rồi còn phải kiêm thêm việc kiếm tiền giúp cái trại trẻ ấy duy trì hoạt động, giờ thêm phải trả cho tôi một món nợ khổng lồ. Anh nghĩ dựa vào vài đồng tiền lẻ anh kiếm được ở đây với cái bản tính vô dụng của anh, liệu có trả nổi cho tôi không? "
Nghe đến đây Hạ Dương Kỳ bất giác giật mình, hoang mang tột độ. Cố Hà Uy có thể nhận ra điều đó qua từng cử động dù là nhỏ nhất của anh ta sau lớp rèm mỏng, chỉ tiếc rằng cậu không thể chính mắt chiêm ngưỡng cái dáng vẻ thấp thỏm hoang mang của hắn, nghĩ thôi cũng thật kích thích, làm tăng cái mong muốn dày vò hắn khiến hắn đau khổ tột cùng của cậu.
" Sao...sao anh biết chuyện đấy? Anh theo dõi tôi? "
Phải, sao mà cậu không biết được chứ. Từ khoảnh khắc rời khỏi trại trẻ mồ côi cho tới tận bây giờ, toàn bộ ký ức về quãng thời gian bị Hạ Dương Kỳ hành hạ vẫn luôn đầy đọa tâm trí Cố Hà Uy, trở thành bóng ma tâm lý ám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-han/3589617/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.