Cố Hà Uy bừng tỉnh giấc, cậu ngồi bật dậy thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán, sau lưng cũng ướt đẫm. Cậu nhìn chung quanh một lượt rồi đưa tay lên vuốt mái tóc đen tuyền bết dính vì mồ hôi, phát hiện bản thân vậy mà đã khóc trong lúc ngủ.
Cố Hà Uy dụi mắt lau đi nhũng giọt lệ còn vương hàng mi dài, đôi mày chau lại, miệng nở nụ cười chua chát. Thì ra những cảnh vừa rồi đều là một giấc mơ, nói chính xác hơn là mơ về ký ức khi còn nhỏ.
Mắc dù hiện tại cậu đã 27 tuổi rồi, đã trôi qua cả chục năm trời ròng rã, song không đêm nào là cậu không mơ về dòng ký ức dài đằng đẵng mà cũng ngắn ngủi khi xưa, khiến cho tâm trạng cậu mỗi ngày đều bắt đầu bằng hai từ " khó chịu ".
Bỗng lúc này ngoài cửa phòng vang lên tiếng nói đàn ông phá tan mạch suy tư của Cố Hà Uy, giọng nói đó là của anh thư ký.
" Thiếu gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, đến lúc phải đi rồi ạ "
Cố Hà Uy " chẹp " một cái, lập tức thay đổi thái độ như sự bực bội vừa rồi tan biến ngay trong phút chốc, thay vào đó cậu nở một nụ cười gian xảo, ánh mắt đầy vẻ khắn khích như thể cậu đã chờ đợi câu nói này từ lâu. Cố Hà Uy bước khỏi chiếc giường ấm áp lộn xộn, đáp anh thư ký ngoài cửa bằng chất giọng mềm mại nhưng thoáng lạnh lùng.
" Biết rồi "
Sau đó tiện chân đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-han/3589610/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.