Dường như cảm nhận được cậu đang sợ mình, liền lập tức thả lỏng buông cậu ra. Trong cái nơm nớp lo sợ và hoang mang tột độ của cậu, bà cố nuốt nước mắt vào trong kìm nén cảm xúc của mình.
Bà đưa tay lên mặt cậu, nhẹ nhàng xoa xoa vết bầm tím trên trán và má, đôi môi tô phủ bằng son cao cấp cũng không che giấu được cái màu nhợt nhạt, trong ánh mắt chỉ toàn là nỗi nhớ thương khó mà có thể tả bằng lời. Miệng không ngừng gọi cái tên “ Cố Hà Uy ”.
Không hiểu sao nhưng trong cái hoảng loạn cậu lại cảm nhận được một hơi ấm chưa bao giờ tồn tại trong cậu, cảm giác quen thuộc nhưng lại lạ lẫm này khiến mọi tủi nhục, cô đơn, ấm ức dồn nén bao lâu nay đều bất ngờ ập tới làm cậu bất giác mà rơi lệ, những giọt lệ này rất khác với những lúc cậu khóc vì bị đánh, hay bỏ đói, nó có gì đó mà chính bản thân cậu cũng không rõ.
Thấy cậu khóc, người phụ nữ lại không kiềm chế nổi mà bật khóc thành tiếng, tiếng khóc vang vọng mang theo cả cảm giác đau đớn đến não lòng. Cậu đâu có biết rằng trong tiếng khóc như điện dại này lại chứa tran sự nhớ thương và oán hận của một người mẹ mất con đã chôn vùi từ rất lâu rất lâu to lớn tới dường nào.
“ Con trai ngoan của mẹ, đừng khóc...đừng khóc...mẹ đã đến đón con đây...xin lỗi...xin lỗi con vì đã đến muộn....”.
Cậu ngơ ngác khi nghe người phụ nữ xa lạ này gọi mình là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-han/3589608/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.