Sau một thời gian dài mê man, cuối cùng cậu cũng có lại ý thức. Thứ cậu cảm nhận được đầu tiên đó chính là những cơn đau chuyền đến từ những dây thần kinh lan khắp cơ thể, nó khiến cậu tỉnh giấc, đôi mắt động đậy dần mở ra.
Trong cái tầm nhìn mơ hồ mờ ảo, cậu biết mình lại đang nằm trong phòng bệnh rồi, dù sao cậu cũng đã nằm đây không ít lần chỉ là lần này thực sự đã để lại một bóng ma tâm lý khiến cậu khó mà thoát ra.
Thì ra sau khi cậu bị nhốt không lâu, các sơ đi công việc chở về có mua quà cho tất cả đám trẻ nhưng lại không thấy cậu nên đã tức tốc đi tìm.
Mỗi người chia nhau ra tìm mọi nơi, phải biết rằng trại trẻ rất lớn nhưng số lượng người chăm sóc lại rất ít, điều buồn nhất là khi hỏi đến đám trẻ nhưng lại không có một ai chịu đứng ra nói sự thật. Chúng lại chọn cách quay đi trong im lặng, sự lạnh lùng đến đáng sợ của bọn trẻ khiến mọi người phải sởn gai ốc, có lẽ vì bị bỏ rơi nên chúng đã mất đi một phần nhân tính rồi sao?
Trong lúc tuyệt vọng nhất, bỗng từ đằng sau Hạ Dương Kỳ lên tiếng. Lời nói như thú tội của hắn ta vạch ra tia hy vọng lớn trong cái ngõ cụt cho các sơ nhưng cũng khiến hắn ta phải trả giá thích đáng cho hành động không khác gì ác quỷ của mình.
“ Tìm nữa tìm mãi thì có ích gì chứ? Có khi tên yếu đuối đó đã chết cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-han/3589607/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.