Mộ Sương dựa lưng vào sô pha, hàng mi dài cô khẽ run, đột nhiên nghĩ ra gì đó.
“Anh tên gì.”Kết quả là Mộ Sương ngủ đến 5 giờ chiều.Ánh mắt rơi xuống quai hàm kiên nghị của anh, đường cong sắc nét rõ ràng, giữa cổ có yết hầu nhô ra, xuống chút nữa là đến cổ áo.
Trợ lý Trần ở bên cạnh rất ấn tượng với người này, thậm chí còn không cần đọc tài liệu trong tay mà đáp hộ anh: “Cậu ấy tên là Tạ Dịch Thần.”Lúc cô nhìn về phía Mộ Bá Sơn, giọng điệu lạnh xuống, “Không có chuyện gì nữa thì tôi về phòng nghỉ ngơi đây.”
Ánh mắt Mộ Sương không rời khỏi anh, “Tôi đang hỏi anh ấy.”Mộ Sương định xuống lầu tìm đồ ăn.Tiểu Tạ? Cách gọi này không khác gì những dì hàng xóm nhà anh.
Trợ lý Trần ho nhẹ một tiếng, tươi cười nhìn về phía người đàn ông, làm mặt trêu đùa.Phòng Tạ Dịch Thần ở lầu một, là một căn phòng cho khách, bên trong có một giường đơn, nguyên bộ tủ quần áo và bàn ghế, còn có phòng tắm riêng và ban công nhỏ.Mộ Sương ngồi xổm xuống bế nó lên.
Người đàn ông thấy ám chỉ, môi mỏng khẽ mở: “Tạ Dịch Thần.”“Nhưng mà nó hơi khó chịu, không cho người khác tuỳ tiện chạm vào.”
Giọng nói anh như có sức hút, âm sắc trầm thấp, lại dửng dưng.Hơn nữa với gương mặt kia của anh, giọng nói và dáng người, mỗi thứ đều không thấy khuyết điểm nào, đều chuẩn gu Mộ Sương.Triển Hạo Nhiên biết từ trước đến nay anh là người chỉ nói chuyện tốt chứ không nói chuyện xấu, “Em nghe bác gái bị bệnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tron-mot-doi/436704/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.