Edit: Hàn Mai
Beta: Linxu
Sáng thứ hai, trên đường đưa họ đến công an Hải thị, tiểu Bì nói với Lạc Minh Kính: “Hôm qua em liên lạc với thư ký Tào, hỏi han khách sáo vài câu thì ông ta nói anh vẫn luôn đòi tiền trong nhà.”
Lạc Minh Kính thay đổi sắc mặt: “Từ lúc nào?”
“Bốn năm nay, vẫn luôn lấy.” Tiểu Bì khẽ thở dài, nói, “Bảo là anh ngại mở miệng với ba anh nên kêu mẹ Lý Tường lấy giúp.”
Lạc Minh Kính đăm chiêu: “Bao nhiêu?”
Tiểu Bì đáp: “Thư ký Tào nói, chỉ riêng tiền bạc thôi đã tới 180 vạn.”
Cái từ chỉ này, rất có thâm ý riêng.
Thời Mẫn đánh giá: “Vậy là đủ rồi.”
Lạc Minh Kính lặng im suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho người ba kia, đầu bên kia rất nhanh đã nhận: “Xin chào, cho hỏi ai?”
“Tôi.” Lạc Minh Kính nói, “Cho tôi ít tiền.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, hỏi anh: “Bao nhiêu?”
“350 vạn.”
“Không phải mới cho mày xong sao?”
“Lúc nào, ông cho ai hả? Tôi không nhận được.”
“Tuần trước mới gửi cho, cô Tuệ Phương của mày với mợ của mày tao đều gửi qua cả, bên mợ thì không nói, tất nhiên là cho Thiến Thiến và Soái Soái, cũng không tới tay mày được. Tuệ Phương không đưa mày sao?”
“Vì sao ông lại đưa tiền cho người ngoài? Ông cho rằng tôi sẽ thông qua người đàn bà như bà ta để đòi tiền ông sao?!”
“Thằng khốn nạn!” Giọng điệu Lạc Minh Kính thay đổi, Lạc Hợp Cường cũng tức giận theo, “Miệng đầy dối trá, bà ấy là loại đàn bà nào? Lúc thứ khốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tinh-chan-dai/729719/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.