Edit: Hàn Mai
Beta: Linxu
Lúc Thời Mẫn tắm, Lạc Minh Kính đứng trước cửa sổ lớn nhìn cảnh đêm Hải thị.
Anh khốn khổ hồi tưởng, so sánh những công trình kiến trúc xa lạ trong bóng đêm với bản đồ cũ trong đầu, từ từ tìm được phương hướng của cái nơi gọi là nhà kia.
Phía sau ánh đèn của vạn gia đình có một khu riêng với tòa nhà kiểu tây đơn độc ở ven biển, ánh đèn màu cam thấp thoáng.
Thời Mẫn quấn khăn tắm trên đầu đi ra, hỏi anh đang nhìn gì.
“Nhà anh.” Lạc Minh Kính nói, “Về nhà không? Anh đưa em đi tham quan nơi mà Lạc Minh Kính nhỏ đã lớn lên.”
Thời Mẫn khẽ sửng sốt, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn xuống nửa người dưới Lạc Minh Kính.
Lạc Minh Kính cũng ngẫm lại ý vị trong câu vừa rồi, biết câu Lạc Minh Kính nhỏ làm cho tổng giám đốc liên tưởng, anh bất đắc dĩ: “…Lúc anh còn nhỏ! Tổng giám đốc, em đừng mãi liên tưởng tới nửa người dưới nữa, sau khi rời khỏi giường quan hệ của chúng ta có thể về trạng thát đơn thuần trong sạch mà.”
Thời Mẫn khẽ cười, không nhìn nữa, gật đầu: “Được, đi xem. Chờ em sấy khô tóc.”
“Lại đây.” Lạc Minh Kính ngồi qua, ôm eo cô, ấn cô ngồi xuống, cầm khăn lau tóc cho Thời Mẫn.
Thời Mẫn tựa vào lòng anh, khen ngợi: “Anh đúng là mẹ tốt vợ hiền.”
“Em đừng dùng những từ kỳ lạ như vậy khen anh, chỉ lau tóc thôi mà.” Lạc Minh Kính cười, “Thuận tay.”
“Em phát hiện…” Thời Mẫn nheo mắt như chú mèo, đôi mắt màu đen vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tinh-chan-dai/729718/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.