Edit: Hàn Mai
Beta: Linxu
Sáng hôm sau, mở cửa ra lại thấy Thời Mẫn.
Cô nhét hoa vào tay anh, không hỏi anh nghĩ thế nào mà cứ thế nằm tựa lên ghế lấy sách đọc.
Lạc Minh Kính hỏi: “Ăn sáng chưa?”
“Anh làm? Ăn.”
Vì nhiều nguyên nhân nên lần trước Thời Mẫn không thể nếm thử tay nghề của anh, lần này cô hạ quyết tâm nhất định phải ở lại đây ăn cơm.
Lạc Minh Kính nói: “Vậy chờ một lát, tôi đi mua đồ ăn.”
“Xa không?” Thời Mẫn đứng lên: “Tôi đưa anh đi.”
“Không cần, chỉ tầm 20 phút, tôi đạp xe qua đó.”
Thời Mẫn đi tới, đứng bên cạnh nhìn anh lau xe mở khóa, chân dài sải bước lớn, ngậm một góc bóp tiền, cúi đầu xếp túi vải dùng mua đồ ăn.
Ngày thu, lá vàng rơi sáng cả mặt đất.
Anh phất tay áo, nói một tiếng rồi đi, chân vừa đạp xuồng thì chiếc xe đã lắc lư rồi trượt ra ngoài.
Xe đạp ổn định lại, sau khi ngồi vững Thời Mẫn nhắc nhở: “Tôi để tay lên đấy.”
Một đôi tay vòng qua eo anh, Lạc Minh Kính tê dại nửa người.
Cách quần áo, cũng có thể cảm giác được nhiệt độ từ hai tay.
“…Thời tổng cũng muốn đi?”
“Đổi cách gọi.”
“Chị.” Lạc Minh Kính nở nụ cười, “Tôi mua đồ ăn mà chị cũng đi? Cửa hàng của tôi chưa đóng.”
“Tôi đã xem rồi, anh không có khách.”
Lạc Minh Kính cười nhẹ: “Ừm.”
“Anh kiếm tiền sống bằng cách nào? Bán quần áo hay khen thưởng từ những lần phát trực tiếp?”
“Bán quần áo, thật ra cũng có bán tranh.” Lạc Minh Kính nói, “Đều là kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tinh-chan-dai/729685/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.