Kể từ sau khi Mạnh Hạ rời đi, số lần Từ Dịch Phong về Từ gia ngược lại còn thường xuyên hơn. Đàm Dĩnh mới từ viện trẻ mồ côi trở lại, mở cửa ra liền chứng kiến con trai nhà mình vô hồn ngồi ở trên ghế sô pha, thái độ kia nhìn không rõ được u buồn.
Bà nhếch miệng lên, đi tới: "Ôi, hôm nay mặt trời mọc lên từ phía Tây hay sao, thiếu gia đã trở lại."
Từ Dịch Phong thả lỏng cơ thể, khóe miệng động đậy, đôi mắt khẽ nheo lại: "Mẹ, mẹ nói xem trong lòng Tiểu Hạ là nghĩ như thế nào?"
Câu hỏi này vừa mới đặt ra, ngược lại đã làm Đàm Dĩnh ngây ngẩn cả người. Con trai của bà từ nhỏ không có dựa vào cha mẹ, Từ Dịch Phong còn chưa bao giờ nói chuyện về con gái với bà. Đàm Dĩnh nhìn thấy ánh mắt buồn bực của hắn, chỉ biết thở dài thật dài: "Dịch Phong, giữa người với người cần nhất là duyên phận. Tiểu Hạ từ nhỏ đã thích con như vậy, mà con đối với cô ấy chỉ có lạnh lùng, nhưng cô ấy cũng luôn có thể cười tươi tắn đi theo phía sau con. Là con không có nhìn thấy cô ấy….."
Từ Dịch Phong lặng lẽ nhẹ cong khóe miệng: "Đúng vậy, có lần Mạnh Tiêu và con tranh chấp, nha đầu đó đã đỏ mắt trách cứ anh trai mình, Mạnh Tiêu tức giận một tuần lễ không nói chuyện với con." Nói đến đây, trong lòng hắn thật sự là vừa khổ sở, lại vừa khô cứng.
Đàm Dĩnh mỉm cười: "Mẹ làm sao không biết, cũng thật muốn con bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong/3141859/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.