Từ Dịch Phong kinh ngạc đứng ở đó, cả người giống như một pho tượng trang nghiêm, sống lưng cương trực thẳng tắp. Hắn khẽ động đậy khóe miệng đã khô khốc, muốn nói gì đó nhưng giờ phút này đã khó khăn không thể cất lên bất kỳ một tiếng nói nào.
Lời nói của Mạnh Hạ từng nhát từng nhát rạch vào ngực của hắn, hắn đưa mắt nhìn vào thân thể mong manh đơn độc đang co cuộn lại kia, bàn tay bất giác nắm rất chặt, một bước thôi nhưng lại như xa cách ngàn dặm.
Mạnh Hạ cúi đầu cắn môi thật sâu, nước mắt như một sợi ngọc châu bị cắt đứt để từng giọt rơi xuống lã chã. Đã nhiều năm như vậy, một mình cô yên lặng thừa nhận tất cả, thân thể bị đè sập đến mức muốn sụp đổ.
Sau tuyệt vọng là hy vọng, hy vọng của cô rất nhỏ bé và đơn giản. Nhưng mà sau khi đã bị mất đi nhiều thứ như vậy, thứ cô nhận được vẫn là đau xót vô tận.
Hôm nay, cô đã không còn gì nữa.
Từ Dịch Phong đi đến bên cạnh cô, từ từ ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô: "Tiểu Hạ……" Hắn khẽ lên tiếng gọi, âm thanh khô khốc và bức bách, có một chút không đành lòng.
Mạnh Hạ co rúm thân thể lại, giương mắt lên nhìn hắn, nước mắt chảy dài không dứt: "Anh rốt cuộc muốn cái gì ở tôi?"
Ánh mắt của Từ Dịch Phong yên lặng dừng lại ở trên mặt cô, hiện ra một vẻ trầm thống.
"Tôi đã không có thứ gì để có thể đưa cho anh, đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong/3141812/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.