Trời đã tảng sáng, cô nhẹ động đậy ngón tay, đầu ngón tay chạm vào mềm mại làm cho cô cảm thấy hốt hoảng. Rèm cửa sổ nặng nề che đi ánh mắt trời, cô chậm rãi mở hai mắt ra, trong mông lung cô nhìn thấy được một bóng lưng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Trong lòng của cô nhất thời dâng lên khó hiểu và rất nhiều cảm giác hỗn loạn. Cuống họng của cô khàn khàn, muốn lên tiếng nhưng không thể nào cất lên được.
Từ Dịch Phong chắp tay ra sau lưng đứng ở trước cửa sổ sát đất, một thân quần áo mặc ở nhà nhưng không có một chút cảm giác ấm áp của gia đình. Cô mím chặt môi mỏng, ánh mắt sắc bén sâu thẳm làm cho người ta không nắm bắt được.
Mạnh Hạ khó chịu, ho khan khô khốc vài tiếng.
Hắn từ từ xoay người lại, ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người của cô, cả người lạnh nhạt mang theo cả âm trầm.
Mạnh Hạ nhìn chằm chằm vào hắn, bởi vì ho khan mà trong mắt đã dâng lên một tầng nước rưng rưng: "Đây là đâu?"
Trong phòng to như vậy, được thiết kế theo phong cách Châu Âu xa hoa, sang trọng và cả hoa lệ.
Mạnh Hạ thở hơi gấp, đối mặt với việc Từ Dịch Phong không nói gì, cô đã thấy lo lắng, lại một lần nữa đặt câu hỏi: "Đây là đâu?"
Từ Dịch Phong đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống: "Bờ biển."
Nghe vậy, cô lập tức bước xuống giường, cúi đầu nhìn vào y phục trên người, vẫn là quần áo bệnh nhân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong/3141810/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.